Trợ lý riêng của Diêm Hạc đã theo anh rất nhiều năm.
Hắn nhớ rất rõ giường của sếp mình có kích thước 2x2m.
Thế mà vẫn chưa đủ rộng sao.
Thì ra sếp mình nhìn nghiêm nghị lạnh lùng mà đời sống riêng tư lại cuồng dã như vậy.
Dù trong lòng trợ lý riêng chấn động như núi lửa sắp phun trào nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Vâng Diêm tổng, vậy ngài còn muốn đổi gì nữa không ạ?"
Diêm Hạc vừa phê duyệt hồ sơ vừa nói không cần.
Dù sao tiểu quỷ kia chỉ thích giường thôi.
Ngoài giường ra mấy chỗ khác đều không ngủ.
Bên kia, tiểu quỷ trong nghĩa địa ôm chăn buồn rầu từ sáng đến tối.
Đêm khuya, Mộ Bạch rón rén ôm chăn bay ngoài cửa kính, thò đầu quan sát tình hình phòng khách.
Trong phòng khách chỉ có mỗi mình mục tiêu mới, không có con lừa trọc.
Mộ Bạch thở phào một hơi, sau đó lại ôm chăn phát sầu.
Diêm Hạc quay đầu thấy tiểu quỷ trốn trong góc không dám ra mặt, cái chăn bị tiểu quỷ ôm chặt trong ngực chỉ có mắt âm dương mới thấy được.
Nghĩ đến tối qua tiểu quỷ bị dọa sợ, anh gọi điện rồi chậm rãi nói: "Dì Vương, hôm nay tìm được chăn của cháu chưa ạ?"
Quả nhiên tiểu quỷ kia lập tức ló đầu ra, đôi mắt đen láy hồi hộp nhìn anh.
Mộ Bạch thấy người đàn ông nói với đầu dây bên kia: "Không tìm được à? Vậy chắc bị rơi xuống gầm giường rồi, mai dì quét dọn nhớ xem gầm giường nhé."
Chẳng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-som-mot-chut/3449795/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.