Máy bay chở họ đến núi Ô Lan, bay qua đỉnh núi, đáp thẳng xuống núi là có thể tới thị trấn Hắc Phong. Nhưng ở phía tây không xa của thị trấn Hắc Phong là nơi chiến sự giữa quân đảo chính và tộc sói nhà họ Kinh đang giao tranh, họ phải cẩn thận vượt qua đồn trú của quân đảo chính, sử dụng đường hầm do tiền đồn mà Mục Tĩnh Nam đã phái tới đào để lẻn vào thị trấn. Máy bay vận tải không thể vào sâu hơn, nếu không sẽ bị radar quân đảo chính quét trúng. Máy bay lượn trên những đồi núi, họ bắt đầu nhảy dù. Phương Miên chưa từng trải qua huấn luyện nhảy dù nên dùng chung dù với Mục Tĩnh Nam. Một số binh lính đeo kính bảo hộ, từng người thả mình như sủi cảo vào nồi. Tất cả mọi người đã nhảy hết, Phương Miên nhìn họ lao vào gió lớn, như con diều mất điểm tựa chao đảo rơi, cậu cảm thấy hơi sợ. "Đừng sợ." Mục Tĩnh Nam đứng phía sau thì thầm với cậu.
Nói không sợ có thể hết sợ được à? Phương Miên khóc thầm trong lòng. Trước khi xuyên không cậu còn chưa dám chơi tàu lượn siêu tốc, kết quả giờ bảo đi nhảy dù là phải nhảy dù thật. Cao như thế này lỡ không may dù không bung thì cậu có rơi bẹp thành cái bánh kếp chinchilla không?
Mục Tĩnh Nam buộc chặt cả hai bằng dây thừng, Phương Miên tựa vào ngực anh, cố gắng kiềm chế để bản thân hết run rẩy. Đột nhiên đôi tai được đeo tai nghe, một giọng nữ du dương truyền vào tai cậu, cắt đứt tiếng gió gào thét. Mục Tĩnh Nam chạm nhẹ dái tai, ra hiệu cậu tập trung lắng nghe bài hát, làm khẩu hình miệng: "Nhắm mắt lại, tin tưởng tôi."
Tiếng ngân nga kì ảo làm nhịp tim Phương Miên dần bình tĩnh. Phương Miên lại bắt đầu suy nghĩ ai là người hát bài này? Không lẽ là giọng hát mẹ ruột Mục Tĩnh Nam thu lại? Phương Miên nhẩm nhẩm theo tiếng hát, hít một hơi thật sâu, giơ bàn tay ra hiệu OK. Mục Tĩnh Nam ôm eo cậu, cùng đắm vào bầu trời xanh mênh mông. Gió mạnh đập vào mặt, má Phương Miên phồng lên xuýt chút bị chuột rút. Nhưng hiện tại cậu không còn cảm giác sợ hãi nữa. Sau khi hạ cánh, gặp thêm vài binh lính, Mục Tĩnh Nam cùng họ nghiên cứu tuyến đường đi, xác định phương hướng. Họ sẽ gặp tiền đồn ở lối vào đường hầm cách 5km về phía tây bắc. Theo kế hoạch thì họ cần phải đến đó trước trưa mai.
Lưu Truy trèo lên sườn núi, dùng ống nhòm quan sát xung quanh, sau đó leo xuống báo cáo với Mục Tĩnh Nam: "Không phát hiện nhà ở, đúng ra trước đây có một ngôi làng nhưng có lẽ vì chiến tranh nên đã di cư. Không phát hiện quân địch gần đây, chúng ta chỉ cần cố gắng tránh gây tiếng ồn."
Lính bắn tỉa Diệp Cảm nhìn đồng hồ, nói: "Chúng ta có thể đến đó bảy tiếng đi bộ. Phu nhân, ngài OK chứ? Nếu ngài mệt, chúng tôi sẽ luân phiên cõng ngài."
"Thứ nhất, đừng gọi tôi là phu nhân. Tôi tên Phương Miên, mọi người có thể gọi bằng tên. Thứ hai, đừng coi thường tôi." Phương Miên vỗ vỗ ngực, "Tôi không cần cõng, các anh chạy tôi sẽ chạy, các anh đi bao xa tôi sẽ theo sát." Lưu Truy cười: "Ngài là omega sao có thể so với alpha?"
Tay súng trường tên Cao Tiểu Hữu nói: "Bạn gái tôi đi trung tâm mua sắm thôi đã than mệt. Phu... khụ, Phương Miên, cứ để chúng tôi cõng ngài."
Phương Miên hết nói nổi, Mục Tĩnh Nam đặt khẩu súng lục vào tay Phương Miên, nói với mọi người: "Hãy coi em ấy như đồng đội của chúng ta, không cần đối xử đặc biệt. Xuất phát."
"Rõ."
Tất cả thành viên đều vác theo ba lô vật tư cùng súng ống, lập tức khởi hành. Tuy rằng đã nói không cần đối xử đặc biệt với Phương Miên nhưng trên thực tế chỉ có mỗi cậu là không mang súng ống, cũng không đeo ba lô đựng đồ to nặng đó, đồ dùng của cậu đều nằm trong ba lô của Mục Tĩnh Nam. Ba tiếng đồng hồ hành quân trên đường núi, Phương Miên mệt rã rời, may mắn tình trạng cơ thể vẫn ổn để gắng gượng theo kịp đoàn quân. Về đêm, nhiệt độ trên núi giảm. Mục Tĩnh Nam nhìn thấy có xóm nhỏ ngay trước mặt, dãy chòi gỗ im lìm trong đêm tối.
Có lẽ đó là nhà của dân làng nhưng dân làng đã chuyển đi nơi khác thành ra căn chòi trống trải. Mục Tĩnh Nam quan sát một lúc, không tìm thấy dấu vết người ở gần đây.
Không giống Nam Đô quanh năm mùa xuân, nhiệt độ nơi này quá thấp, có cả tuyết rơi, cần phải tìm chỗ trú tạm qua đêm.
Mục Tĩnh Nam giơ tay phải ra hiệu đồng đội ngừng lại. Phương Miên kéo lê đôi chân rụng rời của cậu, thở phào nhẹ nhõm, gần như sắp sụp xuống. Mọi người quỳ xuống kiểm tra vũ khí của bản thân. Phương Miên thấy họ quỳ, cậu cũng quỳ kiểm tra lại đạn và súng của cậu.
Diệp Cảm nói với cậu: "Không tồi, chưa qua huấn luyện mà vẫn theo kịp chúng tôi đến tận bây giờ."
"Mà cũng đúng," Diệp Cảm đi qua đối mặt với cậu: "Quên mất đây là vị hôn thê của ai. Thượng tá của chúng tôi sao có thể kết hôn với người bình thường?"
Phương Miên lén lút xoa bóp chân, ra vẻ thờ ơ, thoải mái, "Chuyện nhỏ, tôi chạy thêm 5 cây nữa cũng được."
"Đỉnh quá." Mọi người giơ ngón cái tán thưởng.
Mục Tĩnh Nam liếc nhìn họ, đeo thiết bị nhìn ban đêm, "Diệp Cảm tìm vị trí cao, những người khác đi theo tôi."
"Khoan, khoan, anh Miên đi theo các anh hay đi với tôi?"
"Đi với cậu, bên cậu an toàn hơn." Lưu Truy nói.
Mục Tĩnh Nam: "Phương Miên theo sau tôi."
Phương Miên đi phía sau Mục Tĩnh Nam, Mục Tĩnh Nam bảo cậu lấy súng, nạp đạn. Những người còn lại ở sau Phương Miên, cùng tiến về phía chòi nhỏ. Đây là lần đầu tiên Phương Miên tham gia hành động chiến thuật kiểu này, cảm thấy rất hồi hộp, lúc đến gần căn chòi, Mục Tĩnh Nam áp sát vào tường lắng nghe động tĩnh bên trong, đưa tay ra hiệu. Lưu Truy ở bên đối diện, khi Mục Tĩnh Nam gật đầu, Lưu Truy đá cửa xông lên rọi đèn soi vào trong.
Trong nhà không có ai, ánh sáng chiếu vào chỉ thấy xác một con bò nằm trên sàn.
"Trước mắt kiểm tra bên trong." Mục Tĩnh Nam hạ giọng.
"Rõ."
Mọi người tiến hành lục soát bên trong lẫn phía ngoài căn nhà để xác nhận không có ai ẩn nấp, Mục Tĩnh Nam kêu Diệp Cảm tập trung, mọi người dùng đèn pin soi xác con bò trên sàn. Diệp Cảm kiểm tra thi thể, báo cáo: "Bị thú dữ cắn chết, trên cổ có vết thương chí mạng."
Xác con bò này rõ ràng là một thú nhân, trên mặt nó còn đeo kính vỡ. Bụng bị cào rách, khúc ruột đỏ tươi bị cắn nát phân nửa lòi ra.
"Không thể nào," Lưu Truy nói: "Tôi đã điều tra thông tin ở xung quanh đây không có thú dữ nào cả."
Cao Tiểu Hữu hỏi: "Không lẽ do đàn sói ở núi Bôn Lang bên kia vì xảy ra chiến tranh nên chúng di chuyển sang đây?"
Tình hình không rõ, không thể đưa kết luận chính xác. Mục Tĩnh Nam nhìn những vết cào trên thi thể hồi lâu, nói: "Giữ cảnh giác, thay phiên canh gác nghỉ ngơi."
Họ tới căn nhà khác trong làng, bên trong sạch sẽ, trên bàn vẫn còn đồ ăn chưa ăn xong, có thể thấy gia đình này đã gặp gì đó phải vội vã bỏ chạy. Phương Miên không được phân công canh gác, cậu lấy túi ngủ, nằm xuống. Khi đang mơ mơ màng màng trong giấc, Bỗng nhiên có người lay cậu. Phương Miên giật mình, nguy hiểm? Cậu đột ngột bật dậy, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Mục Tĩnh Nam. Mục Tĩnh Nam chỉ tay lên lầu, ra hiệu cậu đi theo anh.
Phương Miên thận trọng bò ra túi ngủ, cậu nghe tiếng chân loạng xoạng bên ngoài. Ở ngoài đang tụ tập thứ gì đó rất nhiều. Cậu khom lưng đi theo Mục Tĩnh Nam lên lầu. Đến sân thượng, các thành viên trong đội đều tập trung ở lan can, cúi người cầm súng. Mục Tĩnh Nam bảo Phương Miên khom người đi về phía trước, kéo cậu ngồi xổm sát bức tường.
"Chuyện gì xảy ra? Bị bao vây?" Phương Miên nhỏ giọng hỏi.
"Không, nhưng bên dưới có bất thường." Lưu Truy dùng ống nhòm quan sát phía dưới, cau mày.
Phương Miên cũng lấy ống nhòm nhìn xuống, chỉ thấy nhiều thú dữ như linh cẩu, sói trắng, sư tử và gấu, chúng trừng mắt nhìn nhau tạo thành vòng tròn - giống như sắp xảy ra đại chiến.
"Tại sao xuất hiện nhiều động vật như vậy?" Phương Miên thở dài.
"Bình thường đến con thỏ còn khó gặp, sao hôm nay nhiều thế, ngọn núi này có nhiều loài lắm à?" Diệp Cảm cũng thở dài.
Đột nhiên Mục Tĩnh Nam lên tiếng: "Nhìn chân của chúng."
Phương Miên điều chỉnh tiêu cự của ống nhòm, tập trung quan sát chân trước của chúng. Chúng có hình xăm totem nhưng kì lạ là ngoại trừ gấu và sói trắng bộ lông dài không thấy rõ thì linh cẩu lẫn sư tử đều có hình xăm giống nhau.
Lưu Truy nói: "Đó là hình xăm của quân đảo chính."
"Cái gì?" Phương Miên sửng sốt
Cậu muộn màng nhận ra những kẻ ở tầng dưới không phải là động vật mà là con người, chúng là thú nhân.
"Nếu họ là quân đảo chính thì chẳng phải sói trắng chính là..." Cao Tiểu Hữu dè dặt lên tiếng, "Là nhà họ Kinh hả?"
Lưu Truy khó hiểu: "Vì sao họ lại hoá thành thú hoang chiến đấu dưới đó? Trông thật kém văn minh."
Phương Miên nghĩ đến xác con bò bị thú dữ xé nát trong căn chòi kia, lại nghĩ đến dân làng này phải vội vã chạy trốn, cậu không khỏi nhìn Mục Tĩnh Nam. Có lẽ, họ không có ý định biến thành thú hoang để chiến đấu nhưng họ đã không thể hoá lại thành người.
Giây tiếp theo, thú dữ bên dưới gầm lên, sư tử và linh cẩu bắt đầu giao chiến.
"Không phải họ đều thuộc quân đảo chính sao? Xung đột nội bộ?" Lưu Truy càng khó hiểu hơn.
Sư tử một mình chiến đấu chẳng mấy chốc rơi xuống thế yếu, bị linh cẩu moi hết cả ruột ra.
Trong lòng Phương Miên hốt hoảng, tim đập mạnh. Cậu nhận ra, những thú nhân bên dưới đã mất hết lí trí của con người, chỉ sót lại bản năng của thú dữ.
Phải chăng đây chính là căn bệnh mà quân đảo chính lẫn quân nhà họ Kinh đang bị lây nhiễm? Binh lính không thể biến về thành người, trở thành những con thú hoang hung dữ mất lí trí, chẳng trách quân đảo chính thương vong nặng nề, đơn đặt hàng thiết bị y tế gửi về nhà máy sản xuất nhiều như tuyết lở.
Cậu lại nhìn Mục Tĩnh Nam, trong đầu có nghi vấn rất muốn hỏi-
Liệu con thú không thể hoá lại thành người có giống với Mục Tĩnh Nam ở kỳ mẫn cảm?
Một lúc sau, đàn thú giải tán để lại cái xác đẫm máu của sư tử. Hình như dịch bệnh đã lan tới vùng núi, nhà họ Kinh cho biết dịch bệnh lây qua giọt bắn, chỉ alpha mới mắc nhiễm. Để đảm bảo an toàn, mọi người đều đeo khẩu trang. Diệp Cảm ở trên mái nhà canh gác, những người khác trở về nghỉ ngơi. Phương Miên đầy một bụng thắc mắc nhưng không dám hỏi. Suy cho cùng, càng biết nhiều bí mật của Mục Tĩnh Nam thì khả năng nhà họ Mục thả cậu đi càng ít. Phương Miên về chỗ cũ nằm ngủ, vừa đặt lưng xuống thì Mục Tĩnh Nam tiến đến ngồi bên cạnh, xoa bóp cẳng chân và bàn chân cho cậu.
Lưu Truy cùng mọi người đã ngủ say, Phương Miên hạ giọng nói khẽ: "Anh làm gì thế?"
Mục Tĩnh Nam rủ mi, cẩn thận mát xa bắp chân giúp cậu: "Không giãn cơ, sáng mai em không đi bộ nổi."
"Em vẫn theo được."
Phương Miên cãi bướng, muốn rút chân về thì anh kéo trở lại. Ngón tay của anh thon dài, mạnh mẽ, ấn đúng huyệt đạo trên chân Phương Miên, không quá mạnh cũng không quá nhẹ, vừa đủ để thư giãn. Ở những nơi anh chạm vào giống như có dòng điện chạy qua làm cả người cậu hơi tê tê. Phương Miên ngắm khuôn mặt điềm tĩnh của anh, dưới ánh sáng mờ ảo, nét hờ hững thường ngày trên mặt như phủ thêm tấm voan mỏng, che bớt sắc lạnh. Phương Miên có nhiều điều muốn hỏi anh, tại sao anh không thể kiểm soát hình thái động vật của bản thân trong kỳ mẫn cảm? Tại sao phải tự đến điều tra tình hình dịch bệnh? Còn bí mật ẩn sâu liên quan đến những vấn đề này không?
Nhưng phút chốc, một luồng nhiệt từ sâu trong cơ thể phun trào. Phương Miên cứng ngắc.
"Sao vậy?" Mục Tĩnh Nam nhạy cảm nhận ra sự khác lạ của cậu.
"Không có gì, em... em đi ngủ." Phương Miên khóc không ra nước mắt, nằm xuống nhắm mắt lại, giả vờ như không chuyện gì xảy ra.
Cậu quyết định đợi Mục Tĩnh Nam xoa bóp xong sẽ lẻn vào nhà tắm lau sạch.
Mục Tĩnh Nam lặng lẽ nhìn cậu một lúc, đứng dậy rời đi. Phương Miên thở phào nhẹ nhõm nhưng không lâu sau, anh quay trở lại, đặt sấp giấy lên tay Phương Miên.
Anh cúi xuống thì thầm bên tai cậu: "Nhét nó vào qυầи ɭóŧ của em."
Phương Miên đỏ bừng mặt xấu hổ, ước có thể học theo đà điểu, vùi đầu xuống đất, quãng đời còn lại không bao giờ ngoi lên nữa.
Cậu tự sát đây, quá bẽ mặt trai thẳng mà, Phương Miên nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]