Chương trước
Chương sau
Vào ngày sinh nhật của Tiêu Nhuỵ, Phương Miên dậy sớm chuẩn bị thức ăn cả ngày cho Viên Tỉnh. Anh Tỉnh nhà cậu chỉ biết chiên trứng với xào rau, ngày nào cũng hai món này bảo sao anh Tỉnh vẫn gầy. Phương Miên nấu hai món mặn cùng nồi xúp ngô củ cải nhỏ.

Đứng chờ nồi xúp sôi, cậu mở radio đang phát tin tức hôm nay. "Vị lãnh đạo quân phòng vệ Tô Tú thông báo kết hôn. Chúng tôi xin gửi lời chúc tới tướng quân Tô Tú cùng ông Lộ Thanh Ninh vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc."

Nồi xúp sôi, Phương Miên tắt radio, đeo găng tay bắc nồi, nhấc nồi xúp ngô củ cải ra khỏi bếp. Hương thơm ngào ngạt, nước hầm từ củ cải tiết vị ngọt thanh, ngon muốn nuốt lưỡi. Cậu không kìm được tự khen tài nấu nướng xuất sắc của bản thân. Sau cùng cậu nấu một nồi cháo kê dùng kèm với dưa chua cho bữa sáng.

Cậu bưng nồi cháo nóng ra bàn. Viên Tỉnh nhìn phần đồ ăn cậu chuẩn bị là biết hôm nay cậu sẽ về muộn.

"Tôi khuyên em không nên tham gia." Viên Tỉnh trầm giọng.

"Không sao đâu." Phương Miên dỗ anh. "Dù gì cũng là sinh nhật Tiêu Nhuỵ, cô ấy đã mời mà em không đi thì cô ấy sẽ buồn lắm. Chúng ta chọc giận Tiêu Trạch nhưng anh ta đâu thể làm gì em ngay trước mặt Tiêu Nhuỵ. Hơn nữa em còn đang nợ anh ta mấy chục ngàn, nếu anh ta dám gây sự thì khỏi trả nợ cho anh ta. Anh Tỉnh, anh hãy nhớ người vay nợ mới là ông lớn, hiện tại em đang là ông lớn của Tiêu Trạch."

Viên Tỉnh: "..."

Thôi bỏ đi, Viên Tỉnh cụp mắt nghĩ cùng lắm thì tối nay lén theo sau cậu. Đã gần tới ngày xuất phát rời khỏi đây, cứ để cậu tham dự tiệc sinh nhật của omega đó xem như là lần cuối cậu gặp cô. Còn sau này anh không bao giờ để họ có cơ hội gặp nhau.

Phương Miên chăm chỉ làm việc ở xưởng máy móc cả ngày cho đến khi tan tầm trời đã chuyển tối. Cậu siết ốc liên tục nguyên một ngày khiến cánh tay cứng đơ như tay gắp trên chuyền. Phương Miên đứng trước gương soi, vỗ vỗ mặt cố gắng tươi tỉnh hơn. Cậu mặc áo khoác da Viên Tỉnh tặng - là bộ quần áo sạch sẽ, tươm tất nhất cậu có. Ôm con chó robot cậu tự tay lắp ráp, chuẩn bị ra về.

Cửa văn phòng mở, Tiêu Trạch từ bên trong bước ra, hắn liếc nhìn Phương Miên. Đôi mắt xanh hơi xếch mang chút ý oán giận, như vẻ không muốn nói chuyện với cậu. Ánh mắt trách móc của hắn giống như đang buộc tội Phương Miên là người sai cần phải xin lỗi, điều này khiến Phương Miên khó hiểu. Cuối cùng hắn quay người bỏ đi không nói gì.

Này, nếu bắt nạt anh Tỉnh thì tôi không thèm khách khí với anh nữa. Phương Miên thầm nghĩ cậu nên nhanh chóng trả hết số tiền nợ rồi sau đó phân rõ giới hạn với hắn.

Bên kia, Viên Tỉnh thấy trời chuyển tối, đoán chừng Phương Miên đã tan làm. Anh thay quần áo chuẩn bị đi thì trái tim đột nhiên đập mạnh. Sắc mặt anh tái nhợt, vịn vào lưng ghế, mồ hôi lạnh chảy xuống. Không ổn, cảm giác này... hình như là kỳ mẫn cảm!

Viên Tỉnh nhắm mắt, cố gắng hết sức đè nén xung động mãnh liệt trong lòng. Không giống các alpha khác, anh dễ mất kiểm soát khi tới kỳ mẫn cảm. Hơn nữa, một khi pheromone toả ra bị phát hiện, chắc chắn sẽ xảy ra nguy hiểm. Nói chung anh không nên nán lại đây lâu thêm. Nhưng hiện tại Phương Miên đang một mình tới biệt thự của Tiêu Trạch... Bỏ đi, đợi anh qua được kỳ mẫn cảm rồi quay về đón cậu sau.

Anh mở màn hình gửi tin nhắn.

Mục Tĩnh Nam: 【Đến đón tôi ngay lập tức.】

***

Phương Miên mượn chiếc xe ba bánh của đồng nghiệp đạp đến nhà Tiêu Nhuỵ. Hôm nay tan tầm muộn, Tiêu Nhuỵ sống ở tận Thượng Thành, cậu đạp hết tốc lực cuối cùng cũng tới trước khi mặt trời lặn. Bảo vệ tất nhiên đã nhận thông báo nên cung kính mở cổng mời Phương Miên vào.



"Ngài tới muộn, nhanh vào tìm tiểu thư Tiêu Nhuỵ đi." Bảo vệ nói.

"À, à, tôi biết rồi."

Căn biệt thự đã bật đèn rực rỡ, tiếng nhạc du dương trầm bổng hoà cùng tiếng cười đùa trong sân vườn của nhiều thú nhân chủng tộc khác nhau, có cả nam lẫn nữ tới tham dự. Tất cả bọn họ đều ăn mặc sang trọng, bộ áo lông thú đắt tiền, trang sức lấp lánh hơn cả vì sao. Phương Miên giống như một gã quê mùa lạc lõng giữa đám đông.

"Tên thấp hèn này từ đâu đến?"

Phương Miên vểnh tai lên nghe có người nói xấu cậu. Thính giác của chinchilla rất tốt, những người này tưởng họ thì thầm rất nhỏ nhưng thực ra Phương Miên vẫn nghe rõ tất cả.

"Nghe nói đó là người yêu trong lòng..."

Gì? Chắc là Tiêu Nhuỵ. Không ngờ mọi người đều biết Tiêu Nhuỵ thích cậu. Phương Miên rầu rĩ, trong mắt người ngoài thì cậu và anh Tỉnh đã kết hôn, còn Tiêu Nhuỵ đang ôm mối tình đơn phương không có được người cô yêu. Có phải cô bị cười nhạo đúng không? Cậu cảm thấy áy náy, nhưng dù rằng cậu và anh Tỉnh chỉ kết hôn giả thì cậu cùng Tiêu Nhuỵ không thể đến với nhau được. Đã là chuyện vô vọng mà tại sao cậu còn cố chấp khiến Tiêu Nhuỵ vướng vào mối quan hệ này? Nếu là vì hạnh phúc của Tiêu Nhuỵ thì cậu cũng nên từ chối rõ ràng để cô không còn chờ mong.

Cậu quyết định nói thẳng không thể đáp lại tình cảm của cô. Nhưng cứ nghĩ đến những lời sắp phải nói thì tim cậu nhói đau. Phương Miên thở dài ũ rũ, lê bước đi tìm Tiêu Nhuỵ. Tiêu Nhuỵ ở đâu? Khu vườn biệt thự của Tiêu Trạch quá phức tạp khiến cậu phải hỏi những người tham dự tiệc. Có điều bọn họ đều che mũi không muốn nói chuyện với cậu, như thể trên người cậu nhiễm đầy loại virus bẩn thỉu nào đó.

Tính cách có tốt đến mức nào cũng phát cáu đám người dám đề phòng cậu như ôn dịch. Cậu bực bội tóm một tên chó phốc ăn mặc lộng lẫy, hung dữ nói: "Trên người tôi có gián, bọ chét, kiến, ong và cả ếch ộp lớn. Cho tôi biết Tiêu Nhuỵ đang ở đâu? Không thì tôi ôm anh. Vẫn không chịu nói? Tin tôi hôn miệng chó của anh không!"

Đối phương khiếp sợ chỉ tay về phía trước: "Phòng ngủ của Tiêu Nhuỵ đi thẳng theo đường này. Cậu tự đi mà tìm, đừng lại đây!"

Phương Miên trợn mắt khinh bỉ, xoay người rời đi. Hướng con chó chỉ chỉ đúng một nửa, cậu không biết cửa nào là phòng Tiêu Nhuỵ nên đi vòng sang lối ngoài cửa sổ phòng. Cửa sổ sáng đèn hiện bóng người đi lại, hiển nhiên là có người trong phòng. Phương Miên định gõ cửa kính thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc kìm nén từ trong phòng phát ra.

Giọng nam hét lên: "Em thật sự đồng ý gả cho tên alpha Phương Miên sao? Anh ta vừa nghèo hèn thấp kém, vừa đã có vợ. Em muốn kết hôn với anh ta thật à?"

"Anh Chu Văn, em cưới anh ta nhưng trái tim em vẫn mãi thuộc về anh mà!"

"Vậy thì anh ở đây có ích gì? Hai chúng ta đều là omega, vĩnh viễn không thể có kết quả."

Phương Miên càng nghe càng hoang mang, những điều hai người họ nói có ý gì?

Cậu nghe Tiêu Nhuỵ nói tiếp: "Anh đừng đi! Anh nghe em nói, Phương Miên chỉ là tên hèn hạ sống ở khu ổ chuột sao em thích anh ta được chứ? Mỗi lần anh ta nhìn em đều khiến em ghê tởm về nhà tắm ba lần vẫn thấy bẩn. Tên ngu đó cứu được anh trai có mắt như mù của em mấy năm trước, ai biết được anh ta nhầm em với anh trai, tưởng người anh ta cứu là em? Anh trai em thì nhất quyết bắt em đi theo để diễn kịch. Em phản đối kiểu gì bây giờ?"

Chu Văn mơ hồ: "Nếu anh trai em thích anh ta thì tại sao còn bắt em gả cho anh ta?"



"Anh chưa hiểu nữa hả? Họ đều là alpha còn chúng ta là omega. Cũng giống như chúng ta, họ không thể nào kết hôn hợp pháp được. Vì vậy anh trai em mới nghĩ ra kế sách tuyệt vời này. Em cưới Phương Miên, còn anh cưới anh trai em. Anh à, chúng ta đóng kín cửa sống cùng nhau như một gia đình thì chẳng có người nào biết được chúng ta đang làm gì. Anh Chu Văn, chỉ còn cách này thôi. Chỉ có cách này hai chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi."

Phương Miên như bị sét đánh, mắt hoa hết lên. Tiêu Nhuỵ vừa nói gì? Từng từ Phương Miên đều hiểu nhưng ghép chúng lại với nhau thì Phương Miên không tài nào hiểu được. Tiêu Nhuỵ thích người khác, vậy ra người thích cậu là Tiêu Trạch? Vậy ra bánh vỏ sò của Tiêu Nhuỵ, bánh quy bơ của Tiêu Nhuỵ, bữa cơm trưa của Tiêu Nhuỵ, tất cả đều là giả? Cô chưa bao giờ thích cậu, thậm chí trong mắt cô, cậu chỉ là một con chinchilla đáng khinh, nghèo hèn và bẩn thỉu. Vậy ra mỗi lần cô mỉm cười hỏi thăm cậu không phải là sự ấm áp, vui vẻ gì mà là sự chán ghét, ghê tởm.

Toàn bộ sức lực trong cơ thể tựa như bị rút cạn, Phương Miên thẫn thờ không nhớ bản thân rời khỏi đó như thế nào. Đến khi sực tỉnh thì đã về lại chỗ đậu xe ba bánh cũ kỹ. Nhìn bàn tay trống rỗng cậu cũng quên mất đã vứt con chó robot ở đâu.

Chuyện gì, chuyện gì đã xảy ra? Phương Miên đau đớn vô cùng, cổ họng ứ nghẹn chực trào muốn nôn tất cả ra ngoài.

Cậu gửi tin nhắn cho anh Tỉnh-

Phương Miên: 【Anh Tỉnh, em khó chịu quá, tình yêu của em chưa bắt đầu đã tan vỡ rồi.】

Phương Miên: 【Mặc dù nó còn chẳng có hi vọng để bắt đầu.】

Có lẽ Viên Tỉnh đang làm việc nhà nên không trả lời cậu. Anh Tỉnh có hội chứng sợ bẩn cùng chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên chăn lúc nào cũng gấp vuông vức, trong phòng tuyệt đối không có rác, tách trà phải đặt đối xứng nhau. Đôi mắt Viên Tỉnh giống như đeo sẵn thước kẻ có thể đo khoảng cách giữa các tách đặt đồng đều. Mỗi ngày Viên Tỉnh dành rất nhiều thời gian để dọn dẹp nhà cửa, mặc dù sau đó Phương Miên đi làm về đều bày bừa ra, như ném vớ, đá giày, thảy quần lót lung tung,... Nhưng Viên Tỉnh không hề phàn nàn gì với cậu, anh luôn nhặt lại vớ, cất giày gọn gàng, yên lặng giúp cậu giặt rồi phơi quần lót ngoài sân.

Tránh con rắn gay Mục Tĩnh Nam, gặp con cáo gay Tiêu Trạch. Thoát được một tên gay mà sơ sẩy xuýt lao đầu vào tên gay khác. Mẹ kiếp cái lũ xảo quyệt này! Từ giờ trở đi cậu nhất định sẽ mở to mắt cố gắng nhìn thật rõ để phân biệt còn gã đồng tính nào ẩn nấp, né xa gã ra.

Phương Miên lau nước mắt không muốn ở lại đây, cậu muốn quay về tìm anh Tỉnh.

Cậu thở hổn hển đạp xe ba bánh, chân mỏi nhừ như sắp gãy nhưng cậu không ngừng lại mà vắt kiệt sức đạp thẳng về nhà.

"Anh Tỉnh, em về rồi đây!" Phương Miên mệt mỏi la lên.

Không thấy ai trả lời, Phương Miên lấy chìa khoá ra mở cửa. Làn gió lành lạnh mang theo mùi hương cây lãnh sam phả thẳng lên người, như ánh trăng thoát khỏi tầng mây lập tức nuốt chửng lấy cậu. Cậu nghi hoặc ngước lên, sững sờ cảnh tượng trước mắt.

Trong căn phòng tối tăm, một con trăn đen đang cuộn tròn trên giường. Đôi mắt vàng như ngọn lửa nóng chảy, thân trăn to cỡ thùng nước, cuộn tròn nhiều vòng trông càng đáng sợ hơn. Khi nó nghe tiếng mở cửa, đột nhiên nhìn sang với con ngươi thẳng đứng sắc bén, lưỡi đỏ tươi như máu hơi thè ra. Phương Miên sợ đến mức hai chân run rẩy.

Phương Miên vội đóng sầm cửa lại.

Chỉ là ảo ảnh thôi, đúng không? Hôm nay cậu quá mệt mỏi, quá đau buồn nên sinh ảo giác rồi.

Tâm trí rối bời chưa kịp định hình mọi chuyện thì cánh cửa bỗng nhiên mở tung cùng đuôi rắn đen vung mạnh ra ngoài, nó quấn chặt eo cậu, kéo cậu vào nhà. Cơn gió thổi mạnh đóng sầm cửa ngăn tiếng hét khóc lóc sợ hãi của cậu ở bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.