Một đêm vô sự, trên quảng trường ca múa ồn ào, lúc nửa đêm canh ba, cũng dần yên tĩnh lại, có hai ba con mèo hoang chó hoang, lúc này thường chạy tới các thùng rác ở đầu ngõ, đám người thích xem náo nhiệt lúc trước cũng đã sớm tán đi, bọn họ chỉ là mồm miệng lanh lợi, trên thực tế, trong số những người quan tâm đến thiếu niên kia, muốn đưa thiếu niên về nhà cũng không có mấy người, hơn nữa, họ giống như lập tức bốc hơi khỏi Không Đảo, không biết đã đi nơi nào. Nhưng mà, ngoại trừ có một kẻ trong đó. Sáng sớm, sau khi mặt trời mọc, quảng trường lại một lần nữa khôi phục sức sống, những tiếng kêu chói tai thường hấp dẫn sự chú ý, ánh mắt của những người đang đi ra ngoài ăn sáng, tên thiếu niên khiến cho Thẩm Tu cảm giác cần phải cẩn thận một chút, được người ta phát hiện là đã phơi thây ngay trên quảng trường, cái chết vô cùng thê thảm, trong khoảng thời gian ngắn, ai ai cũng cảm thấy bất an, nơi này chính là Không Đảo! Đã rất lâu rồi chưa từng xảy ra chuyện như vậy, không chỉ là bởi vì có ba tòa Bạch Tháp trấn áp ở bên trên, mà còn là bởi vì những ai có khả năng đi lên Không Đảo sinh sống cũng không phải cái loại người chỉ vì nhất thời kích động phẫn nộ mà lập tức làm ra những việc khiến cho bản thân mất đi tư cách cư trú. Lục Chiến đi đến quảng trường điều tra rõ ràng nguyên nhân xảy ra chuyện ngày hôm qua, quỷ tộc mặc dù bình thường đều phải đi theo sau Ngự Quỷ sư, thế nhưng chỉ cần cải trang thành một con quỷ tộc hoang dại thì có thể đi giao dịch lén lút lấy một ít tin tức, ở những khu vực không ai quản lý, cũng dễ dàng có thể chấp nhận dị tộc. Thẩm Tu một mình ở lại phòng trọ, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, từ góc độ này, có thể nhìn thấy một phần của quảng trường, không phải là hắn lười ra ngoài, chỉ là tình huống hiện tại tương đối vi diệu, so với việc lập tức đi ra ngoài kéo cừu hận, để cho người khác hoài nghi có phải do hắn hôm qua tức giận, âm thầm hạ thủ trong đêm, không bằng trước cứ yên tĩnh chờ đợi thêm một lúc. Thẩm Tu híp mắt, trong đầu nhớ lại những tin tức liên quan đến tên thiếu niên kia. Người của tổ chức Thánh Minh, biệt danh “Nhị Diện”, khác với Nhất Diện lần trước đến quỷ thôn mời hắn đi dự bữa tiệc, nhìn qua đối phương thì thấy gã tuổi còn quá nhỏ, cho nên đi ra ngoài đều sẽ hóa trang thành thiếu niên, người không biết khẳng định sẽ không nhận ra được diện mạo thực sự của lão quái vật kia, mà những ai biết, chỉ cần chạm mặt một cái liền biết được tên thiếu niên kia dùng thuật ‘trú nhan’…. Hiện tại, cứ như vậy liền chết? Hắn hơi hơi có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là có người bạn nào đó của hắn ở gần đấy, thấy ngứa mắt liền rat ay. Thẩm Tu đã chuẩn bị xong xuôi tinh thần để đối diện với việc bị thiếu niên hố, không phải cái trường hợp phát triển theo xu hướng bị người người chỉ trích sao, trước kia hắn cũng từng bị như thế, hắn cũng cảm thấy tương đối không quan trọng, chờ bước hành động tiếp theo của thiếu niên kia rồi nói, thế nhưng có người lại ngồi không được, có tính nóng nảy, trực tiếp xuống tay giết người. Thẩm Tu ở trong đầu sàng lọc một chút, cảm giác, nói không chừng Hạng Phi đã đến đây. Sự thật chứng minh, hắn không đoán sai, vừa mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài tìm con quỷ tộc cao đẳng đi ra đã lâu mà chưa trở về, cửa liền bị một thanh niên có gương mặt tuấn tú dựa vào, dáng người cao ngất, cử chỉ lễ phép, cũng không có cái loại khí tức cà lơ phất phơ, cũng chẳng có cảm giác là một hoa hoa công tử, Hạng Phi có chút giống Nhất Diện, đều dùng cái bộ dạng phiên phiên quân tử ra ngoài hành tẩu, bên trong có bao nhiêu xấu xa, cũng chẳng ai biết được. “Ngươi làm sao lại đến đây?” Cũng không đi hỏi chuyện kia có phải do Hạng Phi làm hay không, Thẩm Tu nhíu mày, trực tiếp đứng chặn ngay trước cửa, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn thanh niên kia vào bên trong dù chỉ một chút. “Đi đường xa đến, ngươi cũng không cho một ngụm nước uống?” Nam nhân tên gọi Hạng Phi kia nhíu nhíu mày, tức giận nói, trong thanh âm mang theo vài phần quen thuộc, hàng xóm nhà bên đi ra ngoài, ngang qua bọn họ, cũng chỉ đơn giản liếc nhìn một cái, cũng chỉ nghĩ là bạn bè bình thường đến chào hỏi. Thẩm Tu từ chối cho ý kiến, khóe mắt lại không bỏ qua một vòng thép mảnh treo ở bên hông, bị đối phương dùng áo khoác che kín hơn một chút, mép dây bị mài thật sự sắc bén, nếu không phải bởi vì Thẩm Tu nhìn quá kỹ càng, thậm chí cũng không phát hiện được bên trên sợi dây thép còn có một màu lam nhạt. Chính nhân quân tử không bao giờ dùng độc, cho nên ngày thường Hạng Phi cũng không thiếp vàng lên mặt mình, ai nói chỉ có người xấu mới có thể đi xử dụng độc dược hại người? Trên chiến trường lại chẳng thể nói cái gì mà công bằng, không nói đạo lý, chỉ biết chuẩn bị giải dược đi thôi? Chỉ cần không đi sử dụng vài kế sách quá mức không có đạo đức, vô sỉ nham hiểm, đi bôi một lớp dược bảo hộ lên trên vũ khí của mình thì có gì to tát. “Làm sao, không nói gì, là tỏ vẻ không chào đón?” Hạng Phi sắc mặt có chút không vui, cậu ta từ xa đến đây hỗ trợ, còn không nhận được sắc mặt tốt một chút, làm sao thế này, Thẩm Tu gần đây bị người của tổ chức Thánh Minh bắt nạt sao?! Khẳng định là đánh nhầm mục tiêu, không cẩn thận bị quần công, tâm linh yếu ớt nhận đến một vạn điểm đau lòng, lúc này đang yên lặng một mình tủi thân, kết quả bị cậu ta đột nhiên quấy rầy, cho nên tâm tình không tốt…… “Đừng nghĩ lung tung.” Thẩm Tu thấy ánh mắt thanh niên nhìn hắn càng lúc càng có cảm giác đồng tình, không khỏi âm thầm giật giật khóe môi, nói thẳng, đồng thời nhường ra một lối nhỏ của cửa ra vào “Lát nữa ngươi có nhìn thấy cái gì, cũng không được rat ay.” “Cái gì là cái gì? Ta là cái loại người tàn nhẫn lúc nào cũng thích đánh nhau sao?!” Hạng Phi vừa vào nhà, liền đem bộ dạng ôn văn nhĩ nhã lột sạch ném ra nức ngoài, ngược lại cậu ta cũng không trực tiếp nằm lên trên ghế sa lông, căn nhà Thẩm Tu thuê thật sự đơn giản, nhìn qua cũng không nghĩ rằng có thể ăn cơm được ở trong phòng. Hạng Phi làm bộ đi mất bước, nhìn nơi ở của bạn tốt một chút, sau đó trở lại cửa lớn, chỉ chỉ bên ngoài, nói “Đi thôi, ngươi mời khách, đi ra ngoài ăn một bữa!” Thẩm Tu cau mày, hắn còn phải chờ người, à không, chờ quỷ, hơn nữa, tính cách của Hạng Phi…… “Làm sao lại do do dự dự, lẽ nào người của tổ chức Thánh Minh thật sự đến uy hiếp ngươi?” Hạng Phi sờ sờ cằm, hoài nghi, hỏi “Không đến mức a, tối hôm qua ta vừa mới giải quyết Nhị Diện, trong trường hợp bình thường bọn họ đều hành động đơn độc, rất ít khi kết bạn mà đi.” “… Quả nhiên là người làm.” Thẩm Tu thở dài, bàn luận về kỹ thuật ám sát, thật sự là hắn không bằng người khác. “Có cơ hội tốt, một mình gã hình như là đang mưu đồ bí mật gì đó, vẫn là ta tỉnh táo, giả vờ người qua đường ất vào xem náo nhiệt, sau đó theo đuôi, nhớ kỹ vị trí, thuận tiện nửa đêm ra tay.” Hạng Phi đầy mặt đắc ý, phảng phất giống như thực tiếc cho Thẩm Tu lúc ấy không có tận mắt chứng kiến được chuyện này “Cũng tại Nhị Diện to gan, đoán chừng là lúc trời còn chưa tối nhận ra suy nghĩ trong hành động của ngươi, nghĩ rằng ngươi dễ bắt nạt, ngươi lại không khí thế bức nhân, thậm chí giống như không nhận ra thân phận của gã, kết quả gã còn chẳng thèm để ý cẩn thận, để ta nhặt một cái tiện nghi!” “Không bị thương đi?” Thẩm Tu thản nhiên hỏi. “Ách……” Hạng Phi quan sát sắc mặt của Thẩm Tu, cảm giác trong lòng đang chột dạ “Bị thì có bị, không nghiêm trọng……” “Cho nên, ngươi tới tìm ta, thuận tiện dưỡng thương đi.” Thẩm Tu buồn cười dựa vào khung cửa ra vào, người của tổ chức Thánh Minh cứ coi như là không cẩn thận, nhưng dù sao cũng là Nhị Diện, cũng không phải là loại mặt hàng nhặt đầy đường là có, không thể nói cứ lén lút vào phòng đâm một đao là có thể chấm dứt mạng gã, bị thương cũng là chuyện bình thường, trọng thượng cũng lại là chuyện vô cùng bình thường. “Dù sao hắn chết, ta sống, cũng coi như huề vốn.” Hạng Phi nhún nhún vai, vì vấn đề có thể một mình đơn độc thủ tiêu được một tên thuộc tổ chức Thanh Minh mà cảm thấy tự hào, hành động lại rất đơn giản, một buổi tối là hoàn thành! Thành viên cấp bậc nguyên lão của tổ chức Thánh Minh thiếu một người tính một, tối hôm qua cậu ta cũng phải hạ rất nhiều công phu mới đạt được mục đích. Hạng Phi nghĩ đến đây, nhất thời có chút ai oán nhìn về phía Thẩm Tu, nếu biết cậu ta tối hôm qua rat ay, cũng biết cậu ta có khả năng bị thương, lại còn là bạn tốt của nhau, ba năm không gặp, không nói đến việc ra vẻ thân thiết, hiện tại, đến một chút suy nghĩ an ủi cậu ta cũng không có, cậu ta cảm giác bản thân thật sự vô cùng đáng thương! “Ta nói……” Hạng Phi đến gần hắn một chút, chuẩn bị dùng nhu tình thế công, giải quyết vấn đề nơi ở và đồ ăn trong khoảng thời gian này, điểm số của Không Đảo là vật gì, cậu ta lén lút đến đây, hoàn toàn không hợp pháp, nhưng mà cũng xác định ít khi đến Không Đảo, cho nên cũng không có ý định kiếm một cái thẻ thân phận để sử dụng. Thẩm Tu cảm giác bạn tốt dựa vào có chút gần, liền theo bản năng hơi hơi ngửa ra sau, khóe mắt nhìn sang liền thất Lục Chiến đang đứng thẳng tắp, hai tay buông xuôi ở bên người, hơi hơi nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm về phía này, đối phương dùng một sợi dây vải buộc mái tóc dài thả ở sau lưng, mặc một bộ quần áo sạch sẽ, tay phải cầm một chuỗi hoa quả màu vàng nhạt, nước nhỏ tong tong, chắc là vừa mới rửa xong. “Quỷ tộc?” Hạng Phi nhìn theo tầm mắt của Thẩm Tu, nhìn thấy Lục Chiến vừa mới đi tới gần chỗ của bọn họ, ánh mắt ban đầu đang diễn vô cùng nhu hòa, trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén “Nhìn bộ dạng thì là cao đẳng, không biết có mạnh hay không.” Cậu ta vừa nói, vừa dùng tay vén vạt áo, đặt lên trên một loạt vũ khí. Lục Chiến thật vất vả xếp hai hàng dài, mua về một loại trái cây mà chủ nhân thích nhất, còn chưa kịp trở lại rửa sạch hoa quả đưa cho chủ nhân, gọt cắt thành miếng làm sữa chua hoa quả cho chủ nhân ăn, đã nhìn thấy trước mặt có một thanh niên xa lạ, đang câu dẫn chủ nhân của nó! Dựa vào gần chủ nhân đến vậy không nói, tay cũng hạnh kiểm xấu, hình như vừa rồi là muốn khoác lên vai chủ nhân, Lục Chiến cất bước đi lên phía trước, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng. Chủ nhân không phản kháng, là bị nguy hiểm, bị chế phục, nó híp mắt nhìn về phía bên hông của thanh niên kia, vũ khí, được quét nọc độc, một loại thủ đoạn mà những người thích ám sát thường dùng, thân là ngự quỷ, trước kia cũng được học bổ sung qua về những kiến thức liên quan đến phương diện và kỹ thuật này, Lục Chiến không có suy nghĩ khinh địch, khí thế quanh thân giảm đi, nhưng quỷ khí lại bùng nổ. “Thật sự không sai.” Hạng Phi liếm liếm môi, cười cười, tuy rằng nói người đến là khách, thế nhưng quấy rầy đến Thẩm Tu sẽ không tốt, tên quỷ tộc này có lẽ là nhìn Ngự Quỷ sư không vừa mắt? Cậu ta lại nhìn nam nhân bên cạnh mình, thầm nghĩ không biết Thẩm Tu moi ở đâu ra được một bộ quần áo của Ngự Quỷ sư hạ cấp, cái nghề nghiệp như thế, rất dễ nhận được hận ý của đám quỷ tộc hoang dại. “Không sai cái gì.” Thẩm Tu thản nhiên nói “Đó là ngự quỷ của ta, ngươi muốn làm gì?” Hạng Phi ngẩn người, thấy tên quỷ tộc kia tựa hồ biến mình thành kẻ địch, thế nhưng nửa điểm sát khí cũng không thả về phía Thẩm Tu, suy nghĩ vài giây liền hiểu ra, hai tay giơ lên, cười khổi nói “Đừng động thủ, đừng động thủ, ta là khách, ân, là bạn thân rất thân của chủ nhân ngươi.” Hạng Phi cũng có vẻ không muốn đánh một trận với ngự quỷ của Thẩm Tu, cậu ta đặc biệt nhấn mạnh mối quan hệ giữa cậu ta và nam nhân, có nghe rõ không, thân rất thân, cho nên nhanh chóng thu hồi sát khí đi, đừng có ngu ngốc mà ra tay, khiến cho cậu ta không có cách nào buông lỏng đề phòng. Vừa dứt lời, Hạng Phi không có nhận được một cái bắt tay nói được như trong dự đoán, nói không chừng còn có thể nhận được một cái cúi đầu chào hỏi của quỷ tộc, nhưng lại phát hiện sát khí của tên quỷ tộc cao đẳng kia càng lúc càng tăng lên. Cậu ta vừa mới lỡ lời? Hạng Phi lập tức cứng lưỡi, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]