🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hải Thanh từ rất lâu trước kia, khi mới thành danh, leo lên địa vị cao nhất của bạch tháp phái Ngự Quỷ sư trên Không Đảo, liền ít có cơ hội nổi giận, người ở tại cảnh giới này, coi trọng nhất chính là ôn hòa nhã nhặn, hữu dung nãi đại… (N/A: đại khái là bao dung, rộng lượng đó) Lão nhân thở dài một hơi, nhìn thiệp mời trong tay, chau mày, sắc mặt âm trầm đến mức có thể chảy ra nước, gương mặt già nua một khi đã nghiêm túc lên, hoàn toàn không còn hình tượng hòa ái dễ gần của lúc trước.
Phía dưới, một đám người cúi đầu, nhìn nhìn chân của mình, tựa hồ đang đếm số lượng hạt bụi đang bám trên giày, ngoại trừ tân nhân đang không rõ vì sao, kể cả Ngự Quỷ sư cấp sáu như Tắc Văn cùng với Thuật Sĩ cấp hai Thanh Ngải vốn không thể coi là thua kém khi đi vào tòa bạch tháp này, đều không thể không bảo trì tư thái nghiêm cẩn cung kính, Trần Phong càng cảm thấy không ổn.
Hải Thanh đại sư sinh khí, đây là chuyện đã bao lâu chưa thấy rồi!
Rốt cuộc là ai lại mắt không tròng như thế, dám trêu chọc nhân vật thủ lĩnh của phái Ngự Quỷ sư?
“Chuyện của quỷ thôn mười ba ta đã rõ ràng, nếu không tìm thấy tên quỷ tộc Viêm Lam kia, liền kệ nó thôi, từ số lượng cùng với tần suất mất tích của ngự quỷ trong thời gian gần đây, phỏng chừng biện pháp giải trừ vòng điều khiển quỷ tộc kia, không thể sử dụng với số lượng lớn trong khoảng thời gian ngắn, đối với cách xây dựng đội ngũ của chúng ta, tính chất phá hoại không mạnh, mọi người cẩn thận phòng bị là được.” Hải Thanh đọc qua báo cáo, cũng nghe lời giải thích từ vài người đứng đầu đội ngũ, trầm mặt nói vài câu, liền vứt việc này sang một bên.
“Hải Thanh đại sư… nếu như mặc kệ không quan tâm, sợ rằng sau này tất thành họa lớn.” Tắc Văn tiến lên một bước, gã vẫn còn muốn tìm cớ viện vào để quang minh chính đại mang đội đi ra ngoài bắt giữ con quỷ tộc kia.
Hải Thanh cau mày, nhưng không để cho Tắc Văn tiếp tục nói, trực tiếp phất tay đánh gãy ý kiến của đối phương, nói “Đem tin tức này thông báo ra ngoài, dặn dò tất cả các Ngự Quỷ sư, một khi phát hiện thân ảnh của con quỷ tộc kia, liền lập tức bắt giữ, những chuyện linh tinh khác, không cần làm.”
“Vâng, đại sư.” Trần Phong lên tiếng trả lời.
Tắc Văn lùi về sau một bước, ánh mắt bình tĩnh, nói “Đã như vậy, nghe theo đại sư phân phó.”
Hải Thanh khẽ gật đầu, cúi đầu liếc nhìn tấm thiệp mời trong tay, mi tâm vẫn chưa chịu giãn ra, trái lại lại càng có xu thế co lại.
Lão bất tử… Tắc Văn trong lòng thầm mắng, sắc mặt lại vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu lên, một mực cung kính, mở miệng nói “Đại sư sắc mặt không tốt, là còn vấn đề gì không, chúng ta nguyện ý vì đại sư phân ưu.”
Yêu tinh nịnh nọt! Thanh Ngải trừng mắt nhìn, cũng cùng gật gật đầu, nói “Mặc dù tại hạ là một gã Thuật Sĩ, thế nhưng nếu như đại sư có nơi nào cần dùng đến ta, thỉnh xin cứ việc phân phó.”
Mấy người dẫn đầu đội ngũ còn lại cũng đều nói như vậy, lập tức cùng lên tiếng.
Thẩm Tu không có mở miệng, nói là làm là một loại đạo đức tốt đẹp cơ bản, cho nên hiện tại hắn vẫn nên giữ yên lặng là tốt nhất, hắn nhìn về tấm thiệp mời trong tay Hải Thanh, màu đỏ thẫm chói mắt, bên trên còn in một bông hoa mẫu đơn, đồ án đan hạc trình tường, nhìn qua tương đối vui mừng, cũng nhìn rất quen mắt… Đúng rồi, tấm thiệp mời này, Thẩm Tử mới vừa nhận được từ một người truyền tin.
Có thể định vị được vị trí cụ thể của hắn, đồng thời còn có thể trực tiếp giao tận tay hắn ngay lúc hắn đang trên đường trở về Không Đảo cùng đội ngũ, thời gian cũng tính rất chuẩn xác, phảng phất trong vòng một tiếng, thiệp mời liền được phát tại khắp mọi nơi, từ trên trời rơi xuống, thành viên của cái tổ chức Thánh Minh kia, thích nhất là làm mấy cái chuyện vô nghĩa này.
“Các ngươi đi xuống trước đi.” Hải Thanh rốt cuộc ngồi xuống cái ghế phía sau lưng ông, nhiệm vụ thất bại, không trừng phạt, lại càng không có thưởng “Ba tên tân nhân kia cứ dựa theo xử trí ban đầu mà làm, Tắc Văn, ngươi đưa Thuật Sĩ Thanh Ngải trở về, Trần Phong đi triệu tập toàn bộ Ngự Quỷ sư trung cấp trở về, cứ nói ta có chuyện hết sức trọng yếu, cần mở cuộc họp khẩn cấp.”
“Dạ!” Vài tên Ngự Quỷ sư đáp lại, mang một bụng tâm tư rời khỏi.
Đám người Tắc Văn lén lút nhìn nhau, hội nghị khẩn cấp, còn là triệu tập toàn bộ nhân viên cao tầng, chẳng lẽ sắp phát sinh chuyện gì kinh thiên động địa?!
Là phúc hay là họa? Thanh Ngải nhớ đến một đoạn dạo nhạc, chỉ có điều, chờ gã trở lại bên trong bạch tháp của hiệp hội Thuật Sĩ, lúc muốn đem tin tức này nói cho thượng tầng để làm công lao, lại phát hiện bên trong hiệp hội Thuật Sĩ cũng là một mảnh bi thảm.
“Chờ đã… Ngươi lưu lại.” Hải Thanh do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được hô lên một tiếng ngay lúc nam nhân sắp bước ra khỏi cửa phòng.
Thẩm Tu nhàn nhạt quay đầu lại, nhìn về phía vị Ngự Quỷ sư lớn tuổi, lúc nào cần kính già yêu trẻ thì phải kính già yêu trẻ, hắn đóng cửa phòng lại, không để ý đến đám người Tắc Văn đang trợn mắt há hốc mồm, đi thẳng tới trước mặt lão nhân, thái độ lễ phép hỏi “Ngài tìm ta có việc?”
Hải Thanh đánh giá tên Ngự Quỷ sư mới đến từ đầu tới chân… Tuy rằng hắn vẫn chưa đi thi để phân cấp bậc, cũng không có tỏ rõ ý kiến từ giờ trở đi một lòng trung thành với phái Ngự Quỷ sư, thế nhưng trước mắt, đi theo sau đối phương là một tên ngự quỷ thứ thiệt, như vậy là đủ rồi, ông nói “Tấm thiệp mời này là của tổ chức Thánh Minh gửi tới, nhưng phái Ngự Quỷ sư của chúng ta, cũng không tham dự bất kì hoạt động gì của bọn họ, nếu như cần thiết, ta có thể đưa tấm thiệp mời này cho ngươi.” Hải Thanh không biết nam nhân này cũng nhận được một tấm thiệp mời y hệt, nhưng cũng không gây trở ngại cho việc ông thuận miệng đi hỏi.
Thẩm Tu đầu tiên là hơi nhếch nhếch đuôi lông mày, sau đó im lặng trầm mặc một lát, trong giọng nói mang theo vài phần lãnh đạm “Ta không cần.”
“Thế cũng không còn chuyện gì.” Hải Thanh theo dõi hắn, tựa hồ đã ra quyết định gì đó, ngữ khí trở nên hơi nặng nề “Ta cũng chỉ là tỏ rõ thái độ mà thôi.”
Thẩm Tu nhìn lão nhân một chút “Ngự Quỷ sư lấy việc cứu vớt muôn dân, tạo phúc thế giới là mục đích chính của mình, lòng mang thiên hạ mà chỉ có bằng đó dung lượng? Một tấm thiệp mời liền để cho các ngươi đánh trống lui quân.”
“… Ngươi cũng là Ngự Quỷ sư a!” Hải Thanh đối với hai chữ ‘các ngươi’, bày tỏ một chút kháng nghị, thật vất vả có thể lấy gì đó ra để khoe khoang với các lão hữu, cũng không thể cứ như vậy thả chạy!
“Đáng tiếc, quan điểm của ta và phái Ngự Quỷ sư không phù hợp.” Thẩm Tu bình tĩnh nói.
Hải Thanh khẽ mím khóe miệng, lão nhân gia, ghét nhất người khác nói ông ngoan cố không thay đổi “Lấy tĩnh chế động, đây là phương thức ổn thỏa nhất, người của tổ chức Thánh Minh từ trước đến nay đều ẩn núp trong bóng tối, từ chuyện xảy ra ba năm trước, bọn họ rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ phái đám tôm tép nhỏ bé đến đánh lộn, không đáng sợ.”
Thẩm Tu không có tiếp lời, xem ra Tần Nhị chết không oan, còn tưởng rằng có tổ chức Thánh Minh làm chỗ dựa, cáo mượn oai hùm một phen, nhưng không ngờ bên trong phái Ngự Quỷ sư cũng có rất nhiều người, ghét cay ghét đắng cái tổ chức kia.
Hải Thanh thấy nam nhân không phản ứng mình, cũng không tiện bày ra bộ dáng lớn tuổi làm cái giá đỡ, khẩu khí chậm chạp, nói “Thế nhưng hiện tại không giống, thiệp mời đã phát, rõ ràng là có nhân vật cấp bậc nguyên lão trong tổ chức rời núi, phái Ngự Quỷ sư chúng ta tuy rằng gốc rễ sâu xa, nhưng cũng không thể không phòng!”
“… Tuy rằng trước kia có không ít sự kiện nói cho chúng ta rằng chủ động xuất kích sẽ bị thua, còn có thể làm bao thịt để người ta chà đạp.” Thẩm Tu lạnh nhạt liếc nhìn tấm thiệp mời bị mở ra đặt ở trên bàn một cái, mặt trên in bốn chữ lớn to tổ bố màu vàng óng ánh, muốn bao nhiêu dễ bị chú ý là có bấy nhiêu dễ bị chú ý, muốn bao nhiêu tục khí là có bằng đó tục khí, bất quá mấy chữ đó được làm thật sự từ vàng! Hắn lặng lẽ sờ tấm thiệp mời trong lồng ngực, kỳ thực làm một người thô tục cũng không tồi “Thế nhưng ta không có hứng thú đi xem kẻ địch nhảy nhót, hơn nữa bản thân còn là bị đạp ra.”
Ai dám đạp ngươi… Hải Thanh hồ nghi nhìn về phía nam nhân.
Thẩm Tu tối sầm mặt mày, nhưng sắc mặt vẫn tỏ ra hờ hững “Tương lai, chắc chắn sẽ đối đầu.” Hắn cũng không phải đoạn thất tình trảm lục dục, huống chi, coi như hắn vô tình vô nghĩa, đám người của cái tổ chức kia, chà đạp người khác, nhất định sẽ đến phiên hắn bị bọn họ lên kế hoạch chà đạp, trong lòng âm thầm may mắn là đám người đó đều là một đám không chịu xem xét tình huống thực tế.
Hải Thanh xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ, ngươi không phải từ lâu đã tiến vào danh sách đen của tổ chức Thánh Minh sao?!
“Quỷ Vương đăng cơ, lại sự tình vốn dĩ nói ra thì giống như nằm mơ giữa ban ngày, quỷ giới từ lúc nào được thống nhất đều không ai biết rõ, tổ chức Thánh Minh nhất định có âm mưu, chúng ta không thể bị lừa.” Hải Thanh tận tình giải thích cho thanh niên đứng trước mặt, nhân lúc thế giới còn yên bình, liền dành thời gian rảnh rỗi ở cùng với ngự quỷ của mình, khắp nơi tạo cảm tình, tỷ như cùng nhau đi khắp mọi nơi từ nam lên bắc, tìm hiểu những kỳ cảnh bí ẩn, đều tốt hơn là đi tham gia vào mấy vụ náo nhiệt có thể dẫn đến cái chết bất kỳ lúc nào.
Một nam nhân cỡ nào ưu tú! Có sức mạnh vô tận, còn có trí thông minh, phẩm cách tốt đẹp, xử sự lễ độ, nếu là trước đây, lão nhân khẳng định… Sẽ không đi nói chuyện với Thẩm Tu, ông không đủ khả năng để trêu trọc hắn.
Thế nhưng hiện tại! Người ta đã là Ngự Quỷ sư rồi!
Một ngày làm thầy, cả đời là thầy, Hải Thanh cảm thấy, ông có nghĩa vụ phải nói cho nam nhân hiểu không nên khinh địch mà đi mạo hiểm.
“Quỷ Vương?” Lục Chiến từ đầu đến cuối vẫn đứng ở phía sau nhân loại, vẫn luôn giữ yên lặng, tận lực hạ thấp độ tồn tại, để tránh việc bị ném trở lại, hoặc là bị phóng sinh đi, thế nhưng khi nghe thấy lời nói của Ngự Quỷ sư cao cấp kia, nó bất chấp việc tiếp tục gồng mình chống lại cảm giác áp bách đối với ngự quỷ từ tinh thần lực của Hải Thanh, thấp giọng lẩm bẩm hai chữ này, thầm nghĩ, quỷ giới hơn một trăm thôn xóm, xưa nay chưa từng nghe nói có một quỷ tộc có thể thống nhất toàn bộ quỷ tộc, Ô Minh cùng Viêm Lam tựa hồ cũng không biết.
“Ân? Ngươi cảm thấy hứng thú.” Thẩm Tu đột nhiên quay đầu lại, dọa Lục Chiến nhảy dựng, nó tự nhận vừa rồi nó nói rất nhỏ, đủ để không cho bất luận người nào nghe thấy, cho dù là Ngự Quỷ sư cao cấp đang đứng đối diện với hai người cũng không nhận ra được.
Lục Chiến theo bản năng nhìn viên hoàn điều khiển quỷ trên tay, nhất thời lập tức phản ứng lại, cái viên hoàn này đã là phế phẩm dùng để giả bộ, đã mất hiệu lực, căn bản không có khả năng tạo nên liên hệ tinh thần…
“Ngươi xem, ngự quỷ của ta trung thành như thế, cũng tránh không được việc cảm thấy hứng thú với Quỷ Vương, nói không chừng, đám ngự quỷ trong tay các Ngự Quỷ sư khác khi nghe thấy chuyện này, đều sẽ có phản ứng, Quỷ Vương đăng cơ, người không chịu được nhất, hẳn phải là phái Ngự Quỷ sư mới đúng.” Thẩm Tu thở dài, móc thiệp mời ở trong lồng ngực ra, quơ quơ trước mặt lão nhân, khách khí nói “Thiệp mời ta đã có, tấm thiệp kia của ngài ngài cứ giữ đi, tốt nhất là nên điều tra sớm, chuẩn bị sớm, bọn họ nếu dám gióng trống khua chiêng đưa thiệp mời, ngài cũng đừng nghĩ chỉ việc liều mạng tránh bọn họ là xong.”
Hải Thanh sắc mặt trắng bệch, sầu mi khổ kiểm suy nghĩ phái Ngự Quỷ sư muốn ứng đối với chuyện này như thế nào, Quỷ Vương đăng cơ còn thỉnh bọn họ qua đó, chẳng phải là chuyện cười sao! Thế nhưng không đi thật sự giống như bọn họ chuyển sang thế bị động, thực sự là…
Thẩm Tu sau khi nói xong, liền trực tiếp quay người đi ra khỏi cửa, hắn cũng cần đi trước điều tra một ít tình huống hiện tại, tìm tư liệu, để hiểu được một chút tình huống đang xảy ra.
Lục Chiến cũng đi ra khỏi phòng với chủ nhân, trên mặt không hiện ra nửa phần gợn sóng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, chủ nhân nói nó trung thành, đây là khích lệ… Đối với ngự quỷ mà nói, xem như là một sự tán thưởng, Lục Chiến đem cái từ ngữ này tự động đổi thành ‘chuyên nhất’, cứ như vậy, câu nói phía sau kia lập tức xuất hiện một chút không quá chính xác, nó cần phải biện giải cho mình.
“Chủ nhân.” Lục Chiến tiến lên một bước, cụp mắt, thấp giọng nói.
Thẩm Tu nghiêng mặt sang một bên, liền nhìn thấy mái tóc đen như mực, ngũ quan lạnh lẽo tuấn mĩ tự nhiên, chính là hắn cũng không rõ vì sao nó không phải ngự quỷ còn cứ đi gọi hắn là chủ nhân… Thẩm Tu khẽ nhíu mày, hỏi “Chuyện gì?”
Lục Chiến nhìn lên, âm thanh dễ nghe, mang theo một lời kiên quyết khẳng định “Không thích Quỷ Vương, cũng không có hứng thú với nó.”
Thẩm Tu “…” Hắn luôn cảm thấy, đối với ý nghĩa của hai chữ ‘hứng thú’, nhân tộc cùng với quỷ tộc có cách giải thích không quá giống nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.