Giang lùn gọi điện thoại cho tôi, dấm dúi hỏi:
- Ê, kể đi mày!
- Kể cái gì?
- Thì tuần trăng mật đó.
- Bọn tao có đi đâu đâu mà kể. Vương đại ca đang vắt chân lên làm một dự án, lại còn đèo bòng cái đám cưới nữa nên bây giờ đã bận lại càng bận thêm. Thế nên bọn tao quyết định không đi trăng mật nữa.
- Kể cả không đi trăng mật thì mày cũng có cái để kể mà?
- À, có. Vương đại ca nấu ăn ngon ra phết mày ạ. Ít ra là ngon hơn tao…
- Không, tao không cần biết nhà mày ăn uống thế nào, ý tao là cái chuyện ấy kia kìa?
- Chuyện ấy là chuyện gì?
- Thì là cái chuyện động phòng ý.
- Bọn tao… chưa động phòng!
Giang lùn la oai oái:
- Èo, èo, vợ chồng gì kỳ vậy? Không làm chuyện ấy thì cưới nhau làm cái gì?
Câu hỏi của Giang lùn không phải là không có lý. Tối đến gặp Vương đại ca, tôi níu áo anh:
- Anh Vương, bao giờ chúng ta động phòng?
Ai ngờ, Vương đại ca chẳng hé răng trả lời lấy một câu, mà trực tiếp bế thốc tôi lên giường.
Thì ra đấy chính là chuyện “động” phòng. Nếu Giang lùn có hỏi, tôi sẽ trả lời nó chuyện ấy cũng có gì là ghê gớm đâu, tóm lại cũng là một dạng vận động, nói chung là phải “động”. Chỉ có điều tôi không hiểu sao Vương lại không chịu động phòng sớm mà phải đợi đến khi tôi mở miệng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-quen-duoi-gian-thien-ly/3094310/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.