“Dừng thuyền!” Vân Lạc đột nhiên hét lớn một tiếng, làm Long Thiểu Anh cùng Hỉ Hoàn hoảng sợ.
“Còn chưa tới bến tàu, sao vậy…” Long Thiểu Anh lời còn chưa dứt, Vân Lạc đã không kịp đợi, bay lên trời, lăng không hai cái lên xuống, hướng trên bờ lao đi.
Long Thiểu Anh không nghĩ tới khinh công của hắn lại lợi hại như vậy, mở lớn miệng còn chưa kịp kinh ngạc, bên cạnh lại một thân ảnh lao theo, là Hỉ Hoàn.
Vân Lạc xâm nhập vào đám người, bay lên một cước, đá bay một người vạm vỡ. Hai tay nắm lại một cái, lại ném ra hai người. Đám người kia thấy hắn ra tay bất phàm, đều hướng phía sau tránh đi.
Vân Lạc đem thiếu niên công tử té trên mặt đất nâng dậy, thấy quần áo y chật vật, trên mặt còn có vết máu, hiển nhiên là vẫn theo bảo vệ lão thái thái nên bị đánh. Vân Lạc này vừa thấy liền tức giận, quay đầu quát, “Hung hăng giáo huấn chúng cho ta!”
Mọi người không biết hắn đang nói chuyện với ai, lại nghe một thanh âm đáp, “Vâng!” Tiếp theo quyền cước như mưa hạ xuống, tiếng rên tiếng động liên tiếp.
“Ngươi… ngươi…” Công tử kia trừng theo Vân Lạc, nói không ra lời.
Vân Lạc nói, “Mau cho ta xem xem.” Nói xong nâng mặt của y lên, lấy ra cẩm khăn (khăn bằng gấm),thật cẩn thận giúp y lau đi vết máu trên mặt.
Gương mặt người nọ đỏ bừng, thân mình run nhè nhẹ, bắt lấy ống tay áo Vân Lạc, không hề chớp mắt mà nhìn hắn.
Vân Lạc ôn nhu hỏi, “Đau không? Còn có chỗ nào bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-quan-nhu-nui/188534/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.