Liên Ngu Sơn vẫn ở bên cửa xe, không ngừng nhìn ra xung quanh. Liên Tĩnh Vũ nghĩ y không muốn rời khỏi kinh thành, cười nói, “Ngu nhi, có thể đi Hạo Hãn thần điện tĩnh dưỡng học tập là Phúc Khí của ngươi. Chỉ cần ngươi ở đó điều dưỡng thân thể cho tốt, chúng ta sẽ đón ngươi trở về. Ở bên ngoài rèn luyện vài năm, đối với ngươi cũng rất có lợi.”
Liên Ngu Sơn lên tiếng, vẫn hướng ra phía ngoài nhìn.
Trên bầu trời mây đen dần dần xuống thấp, hạt mưa to từng giọt từng giọt rơi xuống. Đột nhiên trên quan đạo vang lên từng trận tiếng vó ngựa, một đôi nhân mã đuổi theo phía sau. Ngực Liên Ngu Sơn bỗng nhói lên.
“Phía trước chính là gia quyến Liên Văn Tương? Đi bách trạch nội hải?”
“Vâng.” Liên Tĩnh Vũ vừa thấy đúng là Phúc công công trong cung, vội vàng cho người dừng xe, ngay cả ô cũng không kịp bung, vội vàng xuống xe thi lễ.
Phúc công công nói, “Liên tiểu công tử thân thể không tốt, không cần xuống dưới. Ta nhận lệnh của thái tử điện hạ, đưa tặng tiểu công tử một ít đồ vật thôi.” Nói xong liền đưa lên một chiếc hộp nhỏ cho Liên Ngu Sơn, lại tiến đến y bên tai nói nhỏ, “Thái tử phân phó, phải là lúc không có ai, tiểu công tử mới được nhìn.” Nói xong liền thi lễ rồi cáo từ.
Nhị thúc của Liên Ngu Sơn lên xe, trong tay y vẫn cầm cái hộp nhỏ kia, trong lòng vừa cao hứng lại vừa thất vọng. Cao hứng bởi vì thái tử rốt cuộc còn nhớ đến mình, thất vọng bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-quan-nhu-nui/188529/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.