Vân Ly nói, “Ngươi thả y là đã là nể tình cũ với y. Ngươi lập hậu, chính là cắt đứt với y. Bất luận trong lòng ngươi hận y hay thương y, bây giờ các ngươi còn có cơ hội khác sao? Nếu như không có, ngươi coi như cái gì cũng không biết, mau rời khỏi Duệ Kỳ cung của ta!” Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Vân Ly chỉ trích Vân Lạc như thế.
“Hoàng thúc, người có ý gì?”
Vân Ly đứng lên, ở trong đại điện bước đi thong thả hai bước, dừng lại, xoay người nói với Vân Lạc, “Đến lúc này, ta cũng không cần phải… giấu ngươi nữa. Liên Ngu Sơn liền ở chỗ này của ta, nhưng y sẽ không rời khỏi, cũng không có thể rời đi. Ngươi có biết tại sao không?”
Vân Lạc nghĩ đến thân ảnh gầy yếu hoảng sợ kia, thân hình gầy trơ cả xương kia, trái tim một trận co rút lại.
“… Bởi vì y bị bệnh sao?”
“Không phải.” Vân Ly chậm rãi lắc lắc đầu, chậm rãi nói, “Bởi vì y có cốt nhục của ngươi.”
Vân Lạc mờ mịt, “Người nói cái gì?”
Vân Ly đi đến trước mặt hắn, ánh mắt trầm ngưng nhìn hắn, một chữ một chữ nói, “Bởi vì y có cốt nhục của ngươi.”
Vân Lạc thoáng dao động, cãi lại, “… Không có khả năng…”
Vân Ly nhíu mi, không nói gì.
“Không có khả năng… Điều đó không có khả năng…” Vân Lạc ngã ngồi vào chiếc ghế phía sau, đại não rối loạn.
Ngày nào đó, đại đường thẩm vấn, tiểu thư ngốc chìm sâu vào dục vọng khác xa với lúc trước, mùi thơm cơ thể nhàn nhạt xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-quan-nhu-nui/1467598/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.