Thiên Long từ biệt thiếu nữ người Miêu, đi được chừng mười dặm thì chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, kinh dị nghĩ thầm :
- “Làm sao có hiện tượng kỳ quái vậy chứ? Chẳng lẽ độc chất của con Thái Nương Tử đã ngấm vào ngũ tạng? Không có khả năng! Thượng Thanh hoàn là thần dược, vừa có tác dụng chữa thương, vừa trị độc rất tốt. Huống chi mình đã vận công bức độc ra. Nay đã gần một canh giờ làm sao còn chưa lành?”
Càng đi càng cảm thấy khó chịu, chàng đành rẽ vào rừng tìm chỗ ngồi xuống vận công bức độc trị thương.
Hành công mấy vòng, Thiên Long nhận thấy kinh mạch không bị ảnh hưởng gì, duy có tâm mạch là trở ngại không sao thông suốt được.
Trong lòng đầy nghi ngờ, chàng kiểm tra thêm mấy lần vẫn như thế, ngạc nhiên tự hỏi :
- “Sao kỳ vậy chứ? Nếu là nọc độc của rắn thì phải chuyển từ chân lên, làm sao đây lại bị chặn ngay ở tâm mạch?”
Nhớ lại hành động quái gở của thiếu nữ người Miêu, chàng hốt hoảng nghĩ thầm :
- “Không sai! Chính cô ta là thủ phạm! Dùng tay vẽ gì lên ngực mình, đó là lúc cô ta hạ độc! Không ngờ tiện nhân kia hư tình giả ý, dùng “mỹ nhân kế” để hại mình... Thật đáng hận!”
Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, Thiên Long đành dùng công phu “Bổn Mệnh Chân Nguyên”, vận “Tam Diệt Chân Hỏa” vây lấy chỗ huyệt mạch bị ngăn trở, bức độc theo kinh mạch ra hướng chưởng tâm.
Nhưng việc đó không phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phung-trieu-long/2070135/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.