Edit: Thanh Hưng
Trong rừng cây cách khá xa Mục gia trang, Lục Thập Tam cố nén đau đớn truyền tới từ trên chân cùng sầu bi trong lòng, lảo đảo bước đi trên đường mòn.
Không lâu sau, trước khi tầm mắt dần tối lại thì nàng thấy một căn nhà gỗ nhỏ đã rách nát, không chút do dự, nàng kéo thân thể cực kỳ mệt mỏi tiến vào.
Nhà gỗ nhỏ này nhìn như đã lâu không có người ở rồi, vì tất cả bàn ghế và gia cụ đã cũ rách, đồng thời cũng phủ lên một tầng tơ nhện.
Lục Thập Tam tìm được một chỗ ở góc phòng, ngồi xuống, xé một tầng vải dưới làn váy của mình đi, cột vào vết thương nặng nhất trên bắp đùi, sau đó mới hít một hơi thật sâu rút ám khí vẫn cắm ở bên trong ra.
"A!" Nàng khóc rống một tiếng, xua đi cả phòng yên tĩnh.
Máu lập tức trào ra, nhưng Lục Thập Tam đã không còn hơi sức, không thể giúp mình làm bất kỳ trị liệu nào.
Nàng nằm tại chỗ, khóe mắt tràn đầy nước mắt.
Trog lúc mơ mơ màng màng, khi mà ý thức sắp chìm vào trong bóng tối vô biên thì trong đầu nàng chỉ còn lại ánh mắt lo lắng của Mục Chấn Hạo, ánh mắt thương yêu cùng với vẻ mặt kinh ngạc ở giây phút cuối cùng.
Vào giờ phút này, chỉ còn lại trái tim bị đau đớn níu chặt, cùng với nàng cùng nhau ngủ mê man.
Lúc này, bên ngoài nhà gỗ thoáng qua một bóng người.
Người áo đen đứng ở ngoài cửa hồi lâu, mới mang theo một đôi tròng mắt lạnh như băng đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phong-phan-co-nuong/34560/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.