"Rầm! Bịch!"
"Đau, đau quá! Ôi, cái mông của tôi!"
Số 63 mạc danh kỳ diệu (nghĩa là không hiểu vì sao) từ trên trời rơi xuống, rơi đến một nơi có quần áo đang được phơi nắng, còn làm đổ mấy cây sào dài dùng để phơi quần áo, cuối cùng ngã trên nền đất.
Nàng phủi tay vài cái, vùng vẫy, gỡ hết quần áo trên người mình xuống, bò ra ngoài.
"Phù! Đây là nơi quỷ quái nào thế này? Làm cho người ta đau muốn chết!"
Chân số 63 loạng choạng bước vài bước, thân thể mới đứng vững.
Ở góc phòng cách đó không xa, có người nhô đầu ra, hét: "Được lắm! Là thằng nhãi nào to gan làm đổ sào quần áo ta vừa giặt, xem ta mang đại côn ra đánh gẫy chân chó của ngươi."
Đại thẩm kia thò đầu ra nhìn thấy một bóng dáng màu trắng bạc đang dẫm đạp lên quần áo vừa bị rơi, đương nhiên là càng tức giận.
Đưa tay cầm lấy cây cây gậy bằng gỗ lớn, bước nhanh ra, đuổi ra chỗ số 63.
Số 63 vừa quay lại, lập tức sững sờ.
Ôi mẹ ơi! Bộ dáng kia mang khí thế "Hung hãn", làm lòng của nàng kinh hãi.
Sau đó hậu tri hậu giác, phát hiện quần áo trên chân bị nàng đạp bẩn, nhảy dựng lên, lui về phía sau vài bước.
Thảm! Lần này nàng gây ra “đại họa” rồi.
Số 63 vội vàng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý làm bẩn y phục của bà, thật sự là bởi vì thời điểm rớt xuống, không được chọn nơi tiếp đất, mới gây ra chuyện này......"
Lời mới nói được một nửa, số 63
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phong-phan-co-nuong/34548/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.