Vốn cho rằng vượt qua sông thì sẽ bị quân phòng thủ ngăn cản, không ngờ mấy vạn binh sĩ lại có thể bình yên qua sông không hề thấy một tên địch. Bên kia bờ là chỗ trũng, vì phòng quân địch phục kích, Liên Tú sớm đã phái kỵ binh đi trinh sát bốn phía, lúc này đã trở về báo an toàn. Đoạn đường này bí mật đi trước, ngoại trừ tiêu diệt mấy đội nhân mã vô tình đụng phải thì vẫn chưa đánh hẳn một trận. Điều này làm cho Liên Tú có chút bất an. Hắn giục ngựa tới bên cạnh Giang Tái Sơ hỏi: “Tướng quân, có cần nghỉ ngơi một lát không?”
“Toàn bộ đã qua sông rồi?” Giang Tái Sơ giấu mặt trong mũ giáp, cũng không hề có biểu tình gì.
“Vâng.”
“Lên ngựa! Xuất phát!” Hắn nắm chặt dây cương.
“Thượng tướng quân…”
Giang Tái Sơ dừng động tác, nhìn hắn một cái.
Chỉ là một ánh mắt tuỳ ý, Liên Tú đột nhiên khẩn trương. Tối hôm qua không đón được vị Hàn cô nương kia, hắn liền cảm thấy Thượng tướng quân có chút thay đổi, giống như cái gì cũng thờ ơ.
“Thượng tướng quân, ta cảm thấy…”
“Ngươi cho rằng không bị quân địch ngăn cản thì có gì kỳ lạ sao?” Hắn bình tĩnh nhạy bén đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Đúng vậy.”
Giang Tái Sơ thản nhiên nhìn về phía trước, “Nếu cảm thấy kỳ lạ, chúng ta không cần trốn tránh nữa. Đằng trước chính là thị trấn quan trọng Vĩnh Ninh, nhìn dưới thành một cái đã biết.”
“Thượng tướng quân, ngài nói… phải phá được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phon-hoa/1930453/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.