Trong có hổ ngoài sói
Bạch Y theo chỉ thị của Hoa Lên, đưa nàng tiến vào một sơn động vách đá cheo leo, mới vừa vào trong sơn động, một mùi hương thanh lãnh đã ùa vào mũi, chỉ mới ngửi mùi hương kia thôi, cái rét lạnh quanh thân nháy mắt đã bị đẩy lùi.
Tuy nói đã có thể xác định nơi này thực sự có Băng Hồn hoa, nhưng Bạch Y chẳng buông lỏng hơn được chút nào. Theo lẽ thường, bây giờ bên cạnh Băng Hồn hoa phải có rất nhiều yêu thú đang tranh đoạt mới phải, nhưng nơi này quá yên tĩnh, giống như căn bản không có một loài vật nào còn sống vậy.
Đi dọc theo động băng vào bên trong, dọc đường vẫn không có một tiếng động nào như cũ, chỉ có tiếng bước chân của hai người quanh quẩn trong sơn động. Động băng này là một con đường thẳng tắp, đi thẳng đến nơi sâu nhất, Hoa Liên và Bạch Y đều đồng thời dừng bước.
Trên vách đá nơi sâu nhất, từng khối lớn bông tuyết ngưng kết ở trên cao, giống như vô vàn đóa hoa khắc từ băng đang nở rộ, hương thơm vẫn quanh quẩn trong mũi chính là tỏa ra từ bông tuyết kia.
Băng Hồn hoa ở ngay trong này, nhưng Bạch Y ngay cả cử động cũng không dám.
Trên đất, khắp nơi đều là những phần tay chân cụt ngủn còn sót lại của yêu thú, vách băng vốn trong suốt giờ dính đầy vết máu, một người đang ngồi dưới Băng Hồn hoa, nhìn bọn họ mỉm cười.
Mới chỉ nhìn thấy nụ cười kia thôi, Bạch Y đã thấy cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phat/1983971/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.