Kim Luân tự
Hiện giờ, vị cao tăng trong tưởng tượng của Hồ Hoàng kia đang ngồi trong quán rượu, ưu nhã nhắm chút rượu, ăn thịt bò kho, mà mấy hòa thượng còn lại thì đang ngồi vây xung quanh một bên niệm A Di Đà Phật, hoàn toàn không ăn nhập gì với hành động của Ân Mạc.
Trong cái trấn nhỏ bọn họ đang ở, không có lấy một người phàm, từ trong ra ngoài đều là tu sĩ. Mặc dù Ân Mạc đã nói quá, chỉ cần ở bên cạnh hắn sẽ không ai phát hiện ra, nhưng Hoa Liên vẫn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Giờ nàng mới thấy có chút bội phục Phong Biệt Tình, hôm đó hắn lấy đâu ra lá gan to như vậy, một mình tiến vào thành Nam Khê sơn chứ.
Bữa cơm này, ăn từ sáng đến tối, Ân Mạc vậy mà vẫn chưa đặt đũa xuống. Hắn bất động, Hoa Liên cũng chẳng dám đi lung tung, chỉ có thể ngồi một bên chờ, không biết rốt cuộc là hắn định làm gì.
Chờ đến khi sắc trời tối hẳn, không gian xung quanh bọn họ đột nhiên vặn vẹo, Hoa Liên thậm chí còn chẳng có thời gian để phản ứng đã bị kéo vào một không gian khác, một ngôi chùa to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cho nàng nhất thời không sao kịp phản ứng.
Kim Luân tự! Cho đến khi nhìn rõ bảng hiệu của ngôi chùa kia, Hoa Liên mới khôi phục lại bình thường, đây chính là Kim Luân tự! Khó trách không ai biết vị trí cụ thể của Kim Luân tự, bởi vì nơi này căn bản được xây dựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phat/1983968/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.