Chương trước
Chương sau
Đánh cuộc

Khổng Uyên vốn đang học cách giun đi bộ trên đất, sau khi nhìn thấy nam nhân trung niên kia, kích động một cái, không cẩn thận khiến cho người mình quấn vào thành một cái nút thắt.

Khổng Mân nhớ lại vài ngày trước, ông ta đuổi cái thằng thối tha này ra khỏi nhà, sau đó bị lão bà đuổi khắp Đại Hoang sơn, cảm thấy vô cùng nghẹn uất. Con trai ông ta, đường đường là con trai của Khổng Tước Hoàng, đức hạnh lại chỉ có từng này, ném ra ngoài ông ta cũng cảm thấy xấu hổ.

“Biến ngay lại cho ta!!!” Khổng Mân rốt cục nhịn không nổi, giận dữ rống một tiếng, khiến cả khoang thuyền rung chuyển.

“Cha, cha đừng đạp, con biến ngay đây biến ngay đây.” Khổng Uyên bị cha mình hung ác đạp cho một phát cuối cùng cũng gỡ được cái nút trên người, sau một trận lục quang biến lại thành hình người.

Mới vừa đứng lên, đã bị Khổng Tước Hoàng vỗ cho một cái vào đầu. Theo dự đoán của Hoa Liên, nếu không phải là đầu của Khổng Uyên cứng cáp, chắc bây giờ đã từ biệt với tứ chi rồi.

“Ngươi úp mặt vào tường sám hối mười năm cho ta!” Khổng Tước Hoàng dường như cảm thấy một cú còn chưa đủ, lại định vỗ cho cái nữa, kết quả bị Khổng Uyên tránh được, sắc mặt ông ta nhất thời lại khó coi hơn một chút.

“Cha, đừng đánh mà, có người nhìn kia kìa.” Khổng Uyên ôm đầu chạy trốn tứ phía, chỉ sợ chậm một chút thôi là sẽ bị đánh cho u đầy đầu. Người khác đều nói thân thể hắn cường tráng rất đáng sợ. Nào có biết đó đều là do cha hắn ban tặng, kẻ nào bị Yêu Hoàng đá từ nhỏ đến lớn chắc chắn đều có thể giống hắn.

Khổng Mân trừng mắt nhìn con trai mình một cái, bấy giờ mới dời mắt qua Hoa Liên đang đứng một bên. Quan hệ của con trai và Hoa Liên, ông ta đã nghe thủ hạ nói qua một chút, lúc ấy ông ta cũng không đặt trong lòng, ai ngờ lần này con trai còn dẫn cả người về.

Thằng nhóc thối tha này không phải tự dưng lại rước phiền vào người sao!

“Bái kiến tiền bối.” Phát hiện Khổng Mân quay sang nhìn mình, Hoa Liên cúi đầu vấn an, nàng cũng không trông chờ rằng Khổng Tước Hoàng có thể giúp gì cho mình, trên thực tế, để Khổng Tước Hoàng trở mặt với Giao Hoàng vì mình, đó căn bản là chuyện không có khả năng. Có điều, nếu tâm trạng ông ta tốt, tỏ vẻ một chút, chắc Giao Hoàng cũng không đến nỗi không nể mặt.

“Ta nghe nói mẹ của ngươi giờ là phu nhân của Hồ Hoàng, có chuyện này không?” Khổng Mân cũng không khách sáo với Hoa Liên, hỏi thẳng.

“Có.”

“Ta còn nghe nói, Hồ Hoàng phái người đưa ngươi về Hồ tộc, mà hòa thượng Kim Luân tự lại giúp ngươi chặn người lại?” Khổng Mân nhìn chằm chằm Hoa Liên, rõ ràng không thấy ông ta làm gì, nhưng Hoa Liên lại cảm nhận được áp lực rất mãnh liệt, khiến cho nàng có cảm giác không sao thở nổi, ngay cả nhịp tim cũng bắt đầu như bị mất khống chế.

“Đúng là như vậy.” Hoa Liên cũng không giải thích gì, không kiêu không nịnh trả lời, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.

Biết nhún nhường, cũng biết khi nào nên nói gì, Khổng Mân âm thầm gật đầu một cái, ấn tượng với Hoa Liên cũng tốt hơn mấy phần. Hiện giờ, số tiểu bối đứng trước mặt ông ta mà vẫn còn giữ được tỉnh táo, thực sự là càng ngày càng ít. Cô bé con này dù tuổi không lớn lắm, cũng là một mầm mống đáng để bồi dưỡng, hơn nữa còn là một con…. hồ ly con trai hắn đặc biệt dẫn về, cũng không tệ.

“Đi thôi.” Khổng Mân không hỏi tiếp nữa, cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ xoay người rời đi. Chờ Khổng Mân bước ra khỏi thuyền xong, Khổng Uyên đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Cười hì hì bước tới bên cạnh Hoa Liên, dùng sức vỗ vai nàng, “Tiểu Hoa Hoa, đi thôi, chuyện Giao Hoàng cứ để cho ông già lo.”

Xem ra ấn tượng của ông già với Tiểu Hoa Hoa không tệ, có điều, Khổng Uyên cứ cảm thấy vừa nãy lúc cha bỏ đi, ánh mắt nhìn hắn có chút kỳ quái, là hắn nghĩ sai rồi sao?

Khổng Gia trại tuy nói là địa bàn của Khổng Tước Hoàng, có điều tộc nhân cũng lẫn lộn, đại đa số là loài chim, sau khi theo Khổng Mân vào Khổng Gia trại, Hoa Liên phát hiện, mọi người ở đây dường như rất thích bay vòng vòng trên đầu người khác, thỉnh thoảng còn lao xuống đặc biệt vấn an Khổng Mân đang đi đằng trước.

Mặc dù địa vị của Yêu Hoàng rất cao, có điều trong Đại Hoang sơn, tỷ lệ số người trong các tộc nhìn thấy tộc trưởng của mình vẫn rất lớn, những Yêu cầm trong Khổng Gia trại này không hề kính nhi viễn chi* với Khổng Tước Hoàng như Hoa Liên tưởng tượng, trái lại hết sức nhiệt tình.

* kính trọng nhưng xa cách

Bọn họ còn chưa đi đến giữa trại, Khổng Uyên đã ôm một đống đồ trong ngực, đều là của những Yêu cầm dọc đường đi đưa cho Khổng Mân.

“Trước ngươi cứ ở đây đi, mặc dù chuyện này không liên quan đến ngươi lắm, nhưng nếu đã là lệnh của Giao Hoàng, chúng ta ít nhiều cũng phải bận tâm một chút, chịu thiệt một tí với ngươi mà nói chưa chắc đã là chuyện xấu.” Trước khi bỏ đi, Khổng Mân chỉ nói một câu như vậy với Hoa Liên. Hoa Liên không nói gì, chỉ gật đầu. Khổng Tước Hoàng đang cam kết với nàng, Giao Hoàng kia chắc chắn sẽ không làm gì nàng, chẳng qua là, chịu chút khổ sở thì khó mà tránh được.

Đó là kết quả tốt nhất rồi, Hoa Liên vẫn cảm kích trong lòng, dù sao người ta cũng chẳng có lý do gì phải ra mặt vì một kẻ không quen biết, nếu không phải nhờ có chút quan hệ với Khổng Uyên, chắc nàng đã bị đưa qua đó, có chết thì cũng là chết vô ích.

Là khách của Khổng Uyên cho nên nàng cũng yên tâm thoải mái ở trong tiểu viện bên cạnh nơi ở độc lập của hắn. Trong Khổng Gia trại, người một nhà ở chung với nhau, diện tích không lớn, lại có nét đặc sắc riêng.

Không khí nơi đây cũng khác hẳn với Kim Luân Tự, cứ cho là vì không phải là yêu đi, cho nên ở Kim Luân tự Hoa Liên cảm thấy rất áp lực, mà ở đây nàng lại cảm thấy tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm. Có lẽ là bởi vì những hòa thượng kia tự xưng là người tu hành, luôn nghĩ mình có thể cứu vớt chúng sinh, nên lúc nào cũng cao cao tại thượng như vậy.

Mà những yêu quái này, sống chỉ để sống mà thôi.

Hoa Liên ở Khổng Gia trại được ba ngày, Khổng Uyên lại mất tích. Hoa Liên đã quen với sự xuất quỷ nhập thần của vị này rồi, cần tu luyện thì tu luyện, cần đi ngủ thì đi ngủ.

Dù giờ nàng cũng không cần ăn cơm nữa, có điều nàng vẫn có chút không quen, hơn nữa, đồ ăn ngon ở Khổng Gia trại này thực sự là không ít, ngay cả Khổng Mân thỉnh thoảng cũng ra ngoài tìm đồ ăn, Hoa Liên đương nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt của những người dân ở đây.

Có không ít người tò mò với thân phận của nàng, cho nên luôn có người mượn cớ đến nhìn nàng, mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều đồ ăn đặc sắc, mới chỉ ba ngày thôi mà nàng đã nhận được một đống lớn, Hoa Liên thực sự cảm nhận sâu sắc được sự nhiệt tình hiếu khách của cư dân nơi đây, nếu như ánh mắt bọn họ nhìn mình không mập mờ như vậy thì tốt quá.

Trong lòng nàng cũng hiểu, những người này nhất định đã cho là mình và Khổng Uyên có gì đó mờ ám, nàng cũng lười phải giải thích, chắc có giải thích cũng chẳng ai tin.

Hôm nay, Hoa Liên mới từ nơi tu luyện Hỏa nhãn ở phía đông quay về, chưa đến chỗ ở của mình đã bị hai người chặn lại. Một trong số đó nàng đã nghe Khổng Uyên giới thiệu qua, là biểu muội của hắn, có điều kể từ khi thấy nàng, sắc mặt của vị biểu muội kia cũng chẳng dễ nhìn là bao, ngẫm kỹ, chắc là nàng ta thầm mến biểu ca nhà mình. Không biết Khổng Uyên không hiểu thật, hay là làm bộ như không thấy đây.

Vốn chẳng có giao tình gì, Hoa Liên đương nhiên cũng chẳng tự dưng mà đến gần bọn họ, mấy ngày qua cũng không có ai đến tìm nàng gây phiền phức, có điều hôm nay, xem ra nàng ta không định bỏ qua cho mình.

“Ngươi chính là Hoa Liên?” Người nói không phải Khổng Hi, mà là người đang đứng bên cạnh nàng ta. Nữ tử này ăn vận rất lộ liễu, trên người chỉ có một chiếc yếm lông màu trắng ngắn cũn, phía dưới cũng là một chiếc váy ngắn cùng màu, một thân da thịt trắng muốt như tuyết, trên vòng eo mảnh khảnh có vài đường hoa văn. Đương nhiên, nữ tử này cũng có một gương mặt xinh đẹp, chẳng qua là sát khí giữa hai hàng lông mày rất nặng, chắc do trời sinh đã có.

Trong trại có không ít người nhìn thấy bọn họ, có điều lần này lại không ai chủ động tiến lên, trái lại còn biến sắc, xoay người bỏ đi, giống như gặp phải quỷ vậy.

”Là ta.” Hoa Liên như đang suy ngẫm gì đó nhìn cô gái trước mặt, chắc nàng biết người này là ai.

“Đi theo ta.” Nàng kia lạnh mặt, nếu như cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra, tay của nàng ta đang không kìm được mà run rẩy.

“Ngạo Nguyệt… Ta đoán đúng không?” Hoa Liên vẫn không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.

Đột nhiên nghe thấy Hoa Liên gọi tên mình, Ngạo Nguyệt cũng không kinh ngạc mấy, nhanh chóng hiểu ra, “Khổng Uyên đã nhắc đến ta với ngươi? Sao hả, hắn sợ ta làm gì ngươi chắc?”

Hoa Liên cười khẽ, “Không, hắn sợ ta làm gì ngươi.”

Kể từ khi biết tu vi của Hoa Liên đã đến Yêu Soái kỳ đầu, hơn nữa còn được chứng kiến thứ Nghiệt hỏa kinh khủng trên người nàng, Khổng Uyên đã nói đi nói lại với nàng, cho dù Ngạo Nguyệt có đến tìm nàng cũng tuyệt đối không được manh động.

Bạch Hổ Hoàng mặc dù có không ít con gái, nhưng yêu quí nhất chính là Ngạo Nguyệt. Bạch Hồ Hoàng lại nổi tiếng nóng tính, giết người tuyệt đối không nghĩ đến hậu quả, năm đó ngay cả trưởng lão của Hồ tộc cũng chỉ cần một cú chụp đã đập chết mất một người, cuối cùng, chuyện này cũng bị cho qua.

“Chỉ bằng ngươi?” Hoa Liên cố ý che giấu tu vi, hơn nữa tu vi của nàng cao hơn Ngạo Nguyệt, Ngạo Nguyệt đương nhiên không thể phát hiện ra. Ngạo Nguyệt thì đã nghe qua nhiều chuyện của Hoa Liên, bao gồm cả chuyện tu vi nông sâu của nàng thế nào trước khi đi với Ân Mạc.

“Ngươi đến tìm ta là vì chuyện của Bạch Y?” Hoa Liên cũng chẳng tranh cãi với nàng ta, chuyện như vậy cũng chẳng có gì mà khoe khoang, hơn nữa ở đây, nàng không thể thực sự động thủ với Ngạo Nguyệt.

“Không sai, xem ra ngươi cũng biết giác ngộ.” Ngạo Nguyệt thấy Hoa Liên không nhúc nhích, cũng xoay người lại, một tay chỉ vào Hoa Liên, nói, “Đánh một trận, thắng ta, chuyện này ta coi như chưa xảy ra, thua, dập đầu nhận sai.”

Quả nhiên là cách đánh cuộc của Yêu tộc, cho dù thắng hay thua cũng chẳng hại gì đến mình, nhưng Hoa Liên cũng không muốn đáp ứng, bởi vì dù thắng hay thua nàng cũng chẳng được ích lợi gì, có điều, cách tốt nhất để giải quyết mớ phiền phức này e rằng cũng chỉ có cách này, Ngạo Nguyệt này cũng thực dứt khoát.

“Được, ta đồng ý với ngươi.” Hai người cũng chẳng tìm nhân chứng gì, vừa dứt lời cả hai đã xuất thủ, khiến cho Khổng Hi đang đứng bên cạnh giật cả mình.

Hai bóng dáng một trắng một đỏ ngươi tới ta lui giữa không trung, không hề chú ý tới ở phía xa có hai người trung niên đang chú ý đến trận đánh này.

Khóe miệng Khổng Mân hơi nhếch lên, trên mặt mang theo vài phần đắc ý, hỏi nam tử cao to mặc một thân áo lông trắng toát bên cạnh, “Sao hả? Ánh mắt của con ta không tệ chứ?”

Bạch Hổ Hoàng Ngạo Nghiệp hung tợn trừng mắt nhìn Khổng Mân đang đắc ý một cái, “Hừ, ngươi đừng có đắc ý vội, bát tự còn chưa có so đâu, đến lúc ấy đừng có mà một mình ấm đầu!”

“Ha ha ha. Ngươi ghen tị chứ gì.”

“Có ghen tị hay không trong lòng ngươi tự biết, Hoa Liên này đúng là không tệ, không ngờ thậm chí cả Bạch Y cũng không nhìn thấu được tu vi của nàng, có điều, ngươi cảm thấy chuyện Kim Luân tự dễ dàng giải quyết như vậy sao?”

“Chuyện này, sẽ rõ ngay thôi, con rắn nước kia không phải đang chuẩn bị tra hỏi sao.” Khóe miệng Khổng Mân cong lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.