Chương trước
Chương sau
Trở Về Thành Nam Khê Sơn

Thanh âm của người này không nhỏ, lời hắn nói những người đứng đây đều nghe rõ ràng, Hoa Liên có chút kinh ngạc, Vân Khi lại biết nàng ở đây, còn dẫn người tới, thực sự có chút kỳ quái.

Hình lão đạo kia coi như bình tĩnh, sau khi nghe mấy lời này, ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, “Ngươi có thể đi rồi.” Xem ra lão cũng không có ý định đối mặt với Hồ Hoàng, tình nguyện coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Thế cũng bình thường, dù sao làm theo ý mình, nếu thực sự đánh nhau, ai sẽ chịu xuất đầu chứ?

Hoa Liên cười cười, nàng cũng không có ý định ở lại chỗ này. Bất kể Vân Khi có ý đồ gì, nếu ông ta đã đến đón mình, cứ đi cùng ông ta là được, đỡ mất công nàng phải nghĩ cách làm sao để tránh thoát khỏi sự ám sát của Linh Lung cung.

Thấy Hoa Liên rời đi, trong mắt Thương Tình lóe lên vẻ ngoan lệ.

Ra khỏi Thiên Phạt đường, trên khoảng đất trống bên ngoài, Vân Khi chắp tay sau lưng đứng đó, bên cạnh ông ta Hồng Y Thanh Y đều có mặt. Vân Khi nhìn Hoa Liên một lúc lâu, lại chẳng nói lời nào, xoay người bước đi.

Hoa Liên nhướn mày, xem ra khúc mắc của ông ta đối với nàng ngày càng sâu.

“Vân thúc, không biết ta có thể ở lại thành Nam Khê sơn vài ngày được không?” Trên đường đi, Hoa Liên không nhịn được mở miệng hỏi.

Trừ Đại Hoàng sơn ra, thành Nam Khê sơn coi như là nơi an toàn nhất lúc này, hiện giờ Băng phu nhân không dám động thủ với nàng, nói vậy, Thương Tình cũng sẽ không ngu xuẩn phái người đến thành Nam Khê sơn để giết nàng.

Dù sao, đối với Đại Hoang sơn, Hoa Liên trên cơ bản vẫn có thành kiến.

“Được.” Vân Khi không hề nghĩ ngợi đã đồng ý thỉnh cầu của nàng, sau đó đoàn người đi về hướng thành Nam Khê sơn, Hồ Hoàng đi đến đâu, chúng yêu quỳ lạy, tất cả tu sĩ chính đạo đều rút lui ra ngoài ngàn dặm.

Hoa Liên nhìn cảnh tượng này, trong lòng âm thầm nghĩ, không biết đến lúc nào nàng mới có một phái đoàn giống như thế này đây.

Hồ Hoàng giá lâm đến thành Nam Khê sơn, cũng coi như là một chuyện lớn kinh thiên động địa, thành chủ Quân Hầu đã sớm nhận được tin chờ ở cổng thành, khi hắn nhìn thấy Hoa Liên đứng sau lưng Hồ Hoàng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bèn hiểu ra.

“Quân Hầu bái kiến Vân thúc.” Khác với những yêu quái đang quỳ rạp trên đất kia, Quân Hầu chỉ thoáng khom lưng hành lễ. Hơn nữa, bản thân hắn vốn đã cao hơn Vân Khi một cái đầu. Cho nên tư thế hành lễ lại càng giống như từ trên cao nhìn xuống hơn, không nhận ra bất cứ sự cung kính nào.

Vân Khi cũng không so đo với hắn chuyện này, xoay người, “Đây là Hoa Liên, chắc các ngươi đã gặp nhau rồi.”

“Phải, Vân thúc có gì phân phó?”

“Nàng nói muốn ở lại đây, không có vấn đề gì chứ?”

“Dĩ nhiên là không.” Quân Hầu nhìn Hoa Liên một cái, gật đầu lên tiếng.

“Vậy thì tốt, gần đây bên ngoài không được yên ổn, ngươi chiếu cố nàng cho tốt. Thanh Y ở lại trông chừng tiểu thư.”

“Dạ.”

Vân Khi cũng không có ý định ở lại đây lâu, chỉ dặn dò Quân Hầu mấy câu, để Thanh Y lại xong xoay người đi thẳng. Hoa Liên nhìn bóng lưng của ông ta, có chút hoang mang.

Trước kia, cho dù Vân Khi có ghét nàng hơn nữa thì ít ra cũng sẽ khách sáo một chút, sao lần này gặp ông ta, lại cảm thấy hình như ông ta đã mất hết kiên nhẫn vậy nhỉ?

Nàng đương nhiên sẽ không biết, Vân Khi tức giận như vậy, là bởi vì có người chẳng coi hắn ra gì, xâm nhập Đại Hoang sơn. Tìm Hồ Uẩn, còn nói tung tích của Hoa Liên cho Hồ Uẩn biết.

Quan hệ của hắn với Hồ Uẩn vừa mới hòa hoãn một chút, bởi vì người này nhúng tay mà lại lâm vào bế tắc lần nữa, bây giờ ngay cả mặt của thê tử mình hắn cũng không được gặp, tâm tình tốt được mới là lạ.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Không để ý đến cảm giác không thoải mái do Thanh Y đứng đằng sau mang đến, Hoa Liên cười cười chào hỏi Quân Hầu. Có lẽ là vì liên quan đến Tiểu Chỉ cho nên nàng cũng có mấy phần hảo cảm với Quân Hầu.

Quân Hầu hiếm khi nở nụ cười, “Không ngờ ngươi lại vẫn quay về chỗ này.” Đối với yêu quái mà nói, Đại Hoang sơn vẫn là thánh địa mà bọn họ tha thiết ước mơ, yêu quái có thể đến được nơi đó, làm sao có thể cam tâm ra ngoài, ai ngờ Hoa Liên lại khác hẳn người khác.

“Ta vẫn cảm thấy chỗ này rất tốt. Đúng rồi, Lưu Ly đường vẫn còn chứ?”

“Dĩ nhiên.” Quân Hầu gật đầu, “Ta đưa ngươi qua.”

“Làm phiền ngươi.” Hoa Liên đi theo Quân Hầu, đi về phía Lưu Ly đường, trong thành chẳng thay đổi gì mấy, cảm giác quen thuộc này khiến cho Hoa Liên cảm thấy yên tâm.

Lưu Ly đường vẫn giữ dáng vẻ trước khi Tiểu Chỉ bỏ đi, ngay cả đóa sen Tử San nàng đưa cho Quân Hầu kia cũng vẫn đặt ở chỗ cũ, trong phòng không có lấy một hạt bụi nhỏ, có thể nhìn ra, nơi này thường xuyên có người tới quét dọn.

Khi Quân Hầu bước vào Lưu Ly đường, thị vệ phía sau hắn không theo vào, từng người một canh giữ ở bên ngoài. Việc này dường như đã thành một loại thói quen.

Hắn đưa lưng về phía Hoa Liên, không biết tại sao, mới chỉ nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn thôi, Hoa Liên đã có thể cảm nhận được một thứ cảm xúc bi thương trên người hắn.

Thanh Y được Hoa Liên ra hiệu cũng rời khỏi đại đường, chỉ còn lại hai người bọn họ. Lúc này, Hoa Liên mới lấy thư của Tiểu Chỉ ra, “Nàng ấy bảo ta đưa cho ngươi.”

Thân thể Quân Hầu cứng đờ, khó tin mà xoay người lại, khi nhìn thấy lá thư kia, sự vui sướng trong mắt không ai có thể dùng ngôn ngữ để lột tả, Hoa Liên đưa bức thư trên tay cho hắn, rất kinh ngạc, một nam nhân giống như Quân Hầu mà cũng để lộ ra cảm xúc mừng như điên này.

Tình yêu, sẽ khiến con người ta trở nên…. điên cuồng như vậy? Yêu một người không phù hợp chút nào với mình, thậm chí vì người đó mà trả giá tất cả, hành động ấy có phải có chút mù quáng hay không?

Quân Hầu tay run run xem xong bức thư, cảm xúc trên mặt không nói rõ là bi thương hay là vui vẻ, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài, “Cám ơn.”

“Đừng khách khí, Tiểu Chỉ là bạn của ta.”

“Nếu như có phiền toái, đến phủ Thành chủ tìm ta.” Đây coi như cho nàng một lời hứa hẹn chăng, bởi vì nàng là bạn của Tiểu Chỉ, Hoa Liên cười cười, đối với nàng mà nói đây là một tin tốt, ít nhất, nàng không cần phải lo lắng Thành chủ phu nhân đến gây phiền toái với nàng. Không biết dạo này nàng ta sống thế nào?

Vậy nên Hoa Liên cứ ở lại thành Nam Khê sơn như vậy, Lưu Ly đường lại một lần nữa khai trương, trong thành dường như không có ai cảm thấy kỳ lạ, tất cả lại khôi phục lại sự yên bình.

Khi Hoa Liên chế thuốc, Thanh Y liền bị nàng phái đi trông cửa hàng, đại đa số thời điểm, hai người đều một đằng trước một đằng sau ngây ngốc, Hoa Liên đến giờ vẫn không thể nào buông lỏng phòng bị với Thanh Y. Dù sao thiếu chút nữa nàng đã chết trên tay hắn.

Một hôm, sau khi tu luyện, Hoa Liên ngồi trong phòng đọc sách, ngoài cửa sổ bông tuyết đang bay múa, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết thật dày, phía trước cửa sổ, những khóm hoa một năm bốn mùa đều nở do Tiểu Chỉ đặc biệt trồng đang khoe sắc, màu hồng nhàn nhạt bỗng trở nên bắt mắt giữa tuyết trắng.

Trong tay nàng mặc dù cầm sách, nhưng suy nghĩ hiển nhiên không đặt trên trang sách.

Việc tu luyện dạo này dường như xảy ra chút vấn đề, không phải là không thể nào tiến bộ, mà là tiến bộ quá nhanh, nàng vậy mà lại mơ hồ phát hiện ra, mình sắp đột phá. 

Nàng mới đột phá đến Yêu Soái kỳ đầu chưa bao lâu, theo như lẽ thường mà nói, muốn tu luyện đến Yêu Soái kỳ giữa, ngắn nhất cũng cần năm năm, đấy cũng là với thể loại yêu nghiệt như Khổng Uyên.

Nghĩ đến đây, Hoa Liên không nhịn được cau mày. Tuy nói thực lực tăng lên là chuyện tốt, nhưng tăng lên quá nhanh, nàng lại lo mình căn cơ không đủ. Lúc còn ở Kim Luân tự, mặc dù một lần tăng lên nhiều như vậy, nhưng luôn có Ân Mạc ở bên cạnh, nàng cũng không lo lắng xảy ra vấn đề gì, bây giờ thì…

“Có người tìm.” Trong lúc Hoa Liên đang suy nghĩ xa xăm, giọng nói của Thanh Y vọng vào từ cửa, Hoa Liên vừa ngẩng đầu, đã thấy một sinh vật hình người xanh biếc bổ nhào về phía mình.

“Tiểu Hoa Hoa~ ta nhớ ngươi chết đi được~”

Trừ Khổng Uyên ra, không có ai lại ăn mặc kỳ quái như thế, cũng không có ai sẽ gọi nàng như vậy, đương nhiên cũng sẽ không có ai… ạch, kéo theo một cái đuôi khổng tước đủ màu sắc? Tình huống gì thế này?

Hoa Liên nhìn chằm chằm cái đuôi ngũ sắc lòe loẹt sau mông Khổng Uyên, nhất thời nín bặt.

“Ngươi đừng có mà qua đây.” Hoa Liên nhanh chóng đứng dậy từ trên ghế, tránh thoát khỏi cú ôm của Khổng Uyên.

Khổng Uyên vồ hụt, trực tiếp nằm úp sấp lên cái ghế Hoa Liên vừa mới ngồi, mặt đầy đau khổ, “Ngươi vậy mà cũng ghét bỏ ta~~~~ hu hu hu~~ ngươi không cần ta nữa ~~~”

Khóe mắt Hoa Liên giật giật, hắn có thể khiến người ta buồn nôn hơn nữa được không?

“Ngươi… sao lại biến mình thành thế này?” Nàng không hề hoài nghi một tí nào, Khổng Uyên nhất định là cứ thế mà đi thẳng tới đây, không biết người trong thành nhìn thấy hình tượng này của Khổng đại thiếu, có ý kiến gì không đây.

“Một lời khó mà nói hết.” Khổng Uyên thở dài, rõ ràng không muốn nói.

Hoa Liên nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn, cũng không hỏi gặng, “Xảy ra vấn đề gì sao?”

“Khụ khụ, lúc thi triển thuật biến thân, xảy ra tí lỗi nho nhỏ.” Khổng Uyên lúng túng nói.

Hoa Liên như ngẫm nghĩ gì đó, gật đầu, vấn đề thoạt nhìn không nhỏ tí nào, hắn vậy mà không thể nào thu hồi chân thần, theo lý thuyết lúc này hắn phải đi tìm Khổng Tước Hoàng mới đúng, dù sao chuyện này cũng quan hệ đến việc tu luyện của hắn, nhưng hắn đến tìm nàng, vậy thì có nghĩa là chuyện phiền phức này không thể kinh động đến vị cha già nóng tính ở nhà hắn rồi.

“Ngươi phá giới?” Tình trạng này của Khổng Uyên rõ ràng thuộc loại sau khi biến thân thuật thất bại thì bị phản phệ, lúc Hoa Liên dạy hắn đã nói qua, khi sử dụng thuật biến thân cần phải chú ý những điểm gì.

Nàng cảm thấy, Khổng Uyên hình như không giống kiểu người sẽ làm chuyên ngu xuẩn, giờ nàng mới hiểu, là nàng đã đánh giá quá cao năng lực của Khổng Uyên.

“Aiz….” Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Khổng Uyên.

“Không phải là ngươi đi… rình trộm cô nương nhà ai đấy chứ?” Khi thi triển thuật biến thân, tâm tình nhất định không thể quá mức dao động, nếu không rất dễ khiến khí huyết nghịch lưu, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, Hoa Liên vẫn cảm thấy loại chuyện kiểu này không có khả năng phát sinh.

“Khụ khụ, không có, không có, tuyệt đối không có, ta sao có thể làm chuyện vô nhân phẩm đó được chứ.” Khổng Uyên vội vàng lắc đầu.

Hắn nhất định là đã đi rình trộm rồi, trong lòng Hoa Liên nhận định.

Hoa Liên vẫn sống ở thành Nam Khê sơn đương nhiên không biết, sự tích vinh quang Khổng đại thiếu bị người ta đuổi giết ngàn dặm, thiếu chút bị nhổ sạch hết lông đuôi.

Khổng Uyên biến thành bộ dạng như vậy, nhất thời Hoa Liên cũng không có biện pháp gì tốt. Mặc dù nàng biết thuật biến thân, nhưng nghiên cứu cũng không quá thấu triệt, cuối cùng Hoa Liên đành phải phái Thanh Y về Đại Hoang sơn một chuyến, bảo hắn đi hỏi Hồ Uẩn xem có chủ ý gì hay không.

Sau khi Thanh Y lĩnh mệnh rời đi, nàng đá Khổng Uyên đến đại đường, đi bán thuốc cho nàng.

Khổng Uyên trái lại được cái da mặt đủ dày, ngày ngày lê cái đuôi khổng tước kia đi bán thuốc, cho nên mấy ngày Thanh Y bỏ đi, việc buôn bán của Lưu Ly đường vô cùng náo nhiệt, thậm chí ngay cả Quân Hầu cũng nghe tin chạy tới ngó một lần hiếm khi khổng tước xòe đuôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.