Chương trước
Chương sau
Đan Sư Chân Chính

Phong Biệt Tình bị thương rất nặng, nửa người huyết nhục mơ hồ, với bộ dạng đó mà hắn vẫn có thể đứng dậy đi lại, khiến cho Hoa Liên không thể không bội phục mức độ cường hãn của thân thể Ma Tu.

“Sao ngươi lại đến đây?” Nhìn thấy Hoa Liên, Phong Biệt Tình cũng rất kinh ngạc, ánh mắt của hắn quét qua hai thuộc hạ, hai người kia một quay đầu sang bên trái, một quay đầu sang bên phải.

Hoa Liên nhún vai, “Bọn họ cố ý muốn mời ta đến đây làm khách.”

Phong Biệt Tình trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu, “Vậy ta cũng đành bất đắc dĩ mà đồng ý.”

”…” Lần này đổi thành Hoa Liên trầm mặc.

Chỗ bọn họ đang ở, chắc là một tòa địa cung, rất rộng rãi, nhưng đường thông ra ngoài vô cùng phức tạp, lại có đầy cấm chế, phải nói là vào dễ ra khó, không có một Ma Đế dẫn đường, căn bản không thể ra nổi.

Nơi này không có trang trí dư thừa, có vẻ âm lãnh và trống trải, mười mấy Ma Tu ăn vận khác nhau tản ra khắp nơi, có người ngồi dưới đất tu luyện, có kẻ thì nằm thẳng ra đất mà ngủ khì khì.

Những người này, chắc hẳn chính là nhóm thuộc hạ cuối cùng của Phong Biệt Tình. Chính là cái gọi là cây đổ khỉ chạy, mới có mấy ngày, Huyết Ma điện đã hoàn toàn thay đổi.

Hiện giờ kẻ vốn đảm nhiệm chức Phó Điện chủ, Âm Phong, đã cấu kết với người ngoài, diệt trừ toàn bộ những kẻ hai lòng với hắn, thực bất hạnh, Phong Biệt Tình đứng mũi chịu sào.

Mặc dù người đi theo Phong Biệt Tình không nhiều lắm, nhưng thành viên tổ chức của hắn đúng là không phải mạnh ở mức bình thường, những Ma Tu ở đây, tu vi thấp nhất cũng đã đến Ma Vương, trong đó thậm chí còn có hai Ma Đế. Hoa Liên rất kinh ngạc, không biết Phong Biệt Tình rốt cuộc đã dựa vào cái gì mà có thể khiến cho những người kia đến thời điểm này rồi mà vẫn nghe lệnh hắn.

Trong mắt nàng, Ma Tu phải tôn sùng thực lực mới đúng, mà Phong Biệt Tình hiện giờ chẳng qua cũng chỉ đến Ma Soái kỳ giữa. Những người này dường như cũng chẳng hiếu kỳ tại sao một yêu quái như nàng lại xuất hiện ở đây, vẫn ai làm việc nấy. Hoa Liên quét qua xung quanh một cái, dứt khoát đi về phía cái giường bằng đá khổng lồ nơi Phong Biệt Tình đang tu dưỡng ngồi xuống, ở đây, nàng chỉ biết mỗi Phong Biệt Tình.

“Vết thương của ngươi rất nặng.” Hoa Liên nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới mở miệng. Nàng phát hiện, Phong Biệt Tình hình như không dùng đến thuốc, có vẻ muốn dựa vào sức lực của bản thân mà tự khôi phục.

Phong Biệt Tình vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần chợt mở mắt, nhìn Hoa Liên một cái, khẽ hừ một tiếng.

“Không dùng thuốc?”

Phong Biệt Tình nhắm mắt lại, im lặng hồi lâu, “Vô dụng.” Không biết lão ma đầu Âm Phong kia dùng thủ đoạn gì, vết thương trên người hắn căn bản không thể nào lành hẳn, sau khi dùng thuốc cầm máu, vết thương lại nhanh chóng rách ra.

Thuộc hạ của hắn cũng chỉ nhìn ra được là trúng độc, nhưng hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào.

Hoa Liên do dự trong chốc lát, vươn tay quệt qua cánh tay vẫn còn chảy máu của hắn một cái, máu đỏ thẫm dính vào ngón tay. Sau khi Phong Biệt Tình nhận ra vậy, ánh mắt có chút quái dị nhìn về phía Hoa Liên.

Hoa Liên cũng chẳng nhìn hắn mà cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay mình một lúc lâu, lại ngửi một cái, trên mặt hiện lên vẻ hiểu rõ. Là một loại đan độc tên là Toái Tâm hoàn, cũng chẳng phải thứ gì quý hiếm, có điều là vì người luyện chế có tu vi cao cho nên uy lực của thứ đan độc này cũng cao lên không ít, dư sức đối phó với Phong Biệt Tình.

Nhưng đan phương của đan độc này chắc là không đầy đủ, nếu không toàn trên cao thấp của Phong Biệt Tình bây giờ đã không ngừng chảy máu. Loại đan độc này trong ngọc giản mà sư phụ đưa cho nàng, nằm trong vật phẩm có cấp độ thấp nhất.

“Ta lại có cách để giúp ngươi đấy.” Hoa Liên trầm ngâm trong chốc lát mới mở miệng nói.

Phong Biệt Tình nhíu mày, chờ nửa câu sau của Hoa Liên.

“Nếu ta giúp được ngươi, có thể đưa ta bình an trở về thành Nam Khê sơn được không?”

Phong Biệt Tình thâm trầm nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: “Nếu như ngươi làm được, có thể.”

Hoa Liên gật đầu, giờ nàng chỉ có thể lựa chọn tin vào lời của Phong Biệt Tình. Về phần luyện chế giải dược, trái lại cũng không khác luyện đan bình thường là mấy, chẳng qua là thủ pháp có chút khác biệt mà thôi, Hoa Liên cũng chẳng lo bị bọn họ nhận ra chuyện gì.

Dù sao mẫu thân của Tiểu Chỉ đã đi theo con đường luyện đan nhiều năm, Phong Biệt Tình cũng biết là nàng thừa kế y bát của bà ấy.

Hoa Liên bước tới một bên, lấy chiếc lò luyện đan tinh xảo kia ra, lại thuận tay bỏ mấy cây thảo dược vào, nhìn qua tùy tùy tiện tiện, không ai nghĩ nàng đang luyện đan. Trong Tu Chân giới hiện nay, trước khi luyện đan còn phải tắm rửa thay quần áo cũng không đủ. Sau khi đậy nắp lò lại, ấn ký hình hoa sen lại xuất hiện trên tay nàng, ngọn lửa màu đỏ nhanh chóng bao bọc lấy lò luyện đan.

Hoa Liên không động đậy nhìn chằm chằm chiếc lò luyện đan đang xoay tròn theo một quy luật nhất định trong tay, nàng không phát hiện ra, có rất nhiều ánh mắt ở đầy đều đặt trên người nàng.

Không ít người có chút xem thường, trong đó, sắc mặt khó nhìn nhất là một nữ tử mặc váy lụa đen. Nàng ta là luyện đan sư, hơn nữa còn là Luyện đan sư giỏi nhất được Huyết ma điện công nhận, chuyện ngay cả nàng ta cũng không thể làm được, bằng một tiểu yêu như Hoa Liên, làm sao có thể.

“Thiếu chủ, việc gì phải lãng phí thời gian chứ.” Nàng kia đứng ở một nơi cách chiếc giường của Phong Biệt Tình không xa, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Hoa Liên.

“Ha ha, Thủy Tâm, có phải ngươi đang ghen tỵ vì tiểu cô nương người ta có thể chạm vào tay của thiếu chủ không hả?” Không đợi Phong Biệt Tình mở miệng, người cao cao tên Lâu Hùng vừa đưa Hoa Liên về khi nãy đã trêu ghẹo.

Nữ tử tên Thủy Tâm kia hung dữ trừng mắt nhìn Lâu Hùng một cái, “Ngay cả thủ pháp luyện đan căn bản còn không biết, ta thấy nên dừng lại đi thì hơn, một khi nổ lò, chưa biết chừng lại gây thêm phiền toái.”

Chín chín tám mươi mốt vòng chân hỏa để hòa thuốc cuối cùng cũng kết thúc, Hoa Liên thu ngọn lửa trong tay lại, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Tâm, “Cái gọi là thủ pháp căn bản, chẳng qua chỉ là do tu sĩ cận đại bắt chước theo cổ đại mày mò ra mà thôi, chẳng đáng để tôn sùng.”

Lời này là do Lạc Lâm Cửu nói trong một lần dạy dỗ Hoa Liên, lúc ấy Lạc Lâm Cửu mắng nàng xa xả máu chó đầy đầu, nói nàng trẻ con không thể dạy dỗ, gỗ mục không thể chạm trổ. Dĩ nhiên, sau khi mắng xong, ông ấy vẫn nhẫn nại dạy tiếp.

Mặc dù không gặp mặt, nhưng hai người thường nói chuyện thông qua đá truyền âm, Hoa Liên từ từ cảm thấy, vị sư phụ đột nhiên rơi xuống này của mình, thực sự đối tốt với mình, thực lòng muốn dạy ra một đệ tử đủ tư cách.

“Hừ, nói vậy là ngươi có thủ pháp tốt hơn sao?” Thủy Tâm cũng coi như vẫn còn lý trí, dù sao đối phương cũng là người quen của thiếu chủ, cho dù nàng có bất mãn, ghen tỵ hơn nữa, cũng không dám quá mức càn rỡ.

“Luyện chế đan dược khác nhau thì sẽ có thủ pháp khác nhau, ngươi là luyện đan sư mà lại không biết điều ấy sao?” Giọng nói của Hoa Liên hết sức bình thản, thậm chí không mang theo bất cứ ý tứ châm chọc nào, lại thành công khiến cho sắc mặt của Thủy Tâm lúc đỏ lúc trắng.

Tính tình của Thủy Tâm từ xưa đến nay vẫn chẳng tốt lành gì, người ở đây đều biết vậy, Lâu Hùng thấy nàng ta định đi về phía Hoa Liên, vội chặn trước mặt nàng ta, “Thủy Tâm, đừng có kích động.”

“Ngươi tránh ra, ta cũng muốn xem xem, một luyện đan sư rất hiểu biết như nàng rốt cuộc biết được bao nhiêu.” Thủy Tâm đẩy Lâu Hùng ra, khí thế hung dữ đi về phía Hoa Liên.

Trừ Lâu Hùng ra, tất cả mọi người đều đang xem náo nhiệt, ngay cả Phong Biệt Tình cũng không mở miệng nói gì. Hoa Liên cũng chẳng sợ nàng ta sẽ làm gì, dù sao ở đây, nàng ta sẽ không ra tay với mình.

Thực ra thì Hoa Liên cũng hiểu, với tính tình của mình trước kia, tuyệt đối sẽ không mở miệng phản bác, hiềm nỗi, sau khi tới nơi này, trong đầu nàng vẫn cứ luẩn quẩn chuyện về Ân Mạc.

Nàng đột nhiên muốn gặp mặt Ân Mạc một lần, tự mình hỏi cho rõ ràng, hắn làm vậy rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng càng nghĩ lại càng thấy bực, không chỉ có chuyện này, còn có cả quan hệ giữa hắn và Thương Tình nữa, hai kẻ đó mập mờ ám muội, tại sao nàng phải đi gánh tội thay.

Kết quả bây giờ lửa giận của nàng đều dời hết sang bên này, lần này Thương Tình sống sót, tương lai, con đường của nàng sẽ càng khó đi. Đều tại tên hòa thượng háo sắc Ân Mạc kia gây ra.

Đáng tiếc, Ân Mạc không có ở đây, một bụng lửa của Hoa Liên không có chỗ phát tiết, đành phải xả lên Thủy Tâm thôi.

Hoa Liên chẳng cho Thủy Tâm cơ hội, đứng dậy từ trên bồ đoàn, chiếc lò luyện đan nho nhỏ trong tay đột nhiên phát ra tiếng ong ong rung động, trong miệng của chín con rồng trên nắp lò phun ra một ngọn lửa, một viên đan gần như trong suốt từ từ ngưng kết lại trong ngọn lửa.

Thủy Tâm có chút sững sờ, bởi vì nàng ta chưa từng nhìn thấy cách thức ngưng đan như vậy bao giờ.

Hoa Liên một tay ôm lò luyện đan đi về phía Phong Biệt Tình, vừa nói, “Ta không biết nhiều lắm, chỉ mới vừa tập luyện đan mà thôi.” Bước đến trước mặt Phong Biệt Tình, Hoa Liên cầm viên đan dược kia lên, đưa cho hắn, “Đồ ta đã làm xong, ăn hay không là việc của ngươi.”

Phong Biệt Tình cầm lấy viên thuốc, bỏ thẳng vào miệng, Thủy Tâm vội vàng xông tới, “Thiếu chủ, sao người có thể ăn vào, nhỡ đâu…”

Phong Biệt Tình khoát tay không nói gì, không lâu sau, mặt hắn đột nhiên ứ máu, vẻ mặt vừa dữ tợn vừa đau đớn kia khiến Thủy Tâm giờ phút này cũng bộc phát.

Thủy Tâm một tay siết lấy cổ Hoa Liên, “Ngươi rốt cuộc đã cho thiếu chủ ăn cái gì! Nói mau, nếu không ta giết ngươi!”

Hoa Liên bình tĩnh nhìn nàng ta, nhận ra sát ý không chút nào che giấu trong mắt nàng ta, tay phải vừa nhấc lên, ấn ký hoa sen vừa biến mất lại xuất hiện thêm lần nữa.

Nàng vươn tay khóa lấy cổ tay Thủy Tâm, thậm chí còn chưa dùng sức, Thủy Tâm đã vội vàng buông tay. Nàng ta cúi đầu nhìn cổ tay của mình, một hình vẽ hoa sen nám đen như ẩn như hiện.

“Chẳng lẽ không ai nói cho ngươi biết, dược hiệu phát huy cũng cần có thời gian sao?”

Những người xung quanh cũng có chút tò mò, không hiểu tại sao Thủy Tâm trước giờ vẫn ương bướng ngang ngạnh đột nhiên lại buông tay, chỉ có người trong cuộc mới biết, nếu như không buông tay, chỉ e cánh tay này của nàng ta cũng sẽ bị thiêu trụi một cách khó hiểu.

Lúc này, mọi người dời mắt về phía khuôn mặt của Phong Biệt Tình, toàn thân hắn bịt kín một tầng huyết quang, những vết thương đang không ngừng rách ra kia vậy mà lại từ từ khép lại trong làn huyết quang đó, dĩ nhiên, từ sắc mặt của hắn có thể thấy, quá trình khôi phục này, tuyệt đối không hề thoải mái.

“Thực sự có thể…” Thủy Tâm khó tin mà nhìn chằm chằm Phong Biệt Tình, sau đó chợt quay đầu, “Ngươi làm sao mà làm được?” 

Giọng nói của nàng ta gần như ép hỏi, dù sao thứ mà Phong Biệt Tình trúng phải là đan độc, thứ này lại có cách để giải được, chuyện này đối với tất cả những luyện đan sư mà nói đều có sức hút trí mạng.

Hoa Liên cười lạnh, quét qua nàng ta một cái, “Tại sao ta phải nói cho ngươi?”

_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.