Chương trước
Chương sau
Đẩy ngã

Sau khi Hồ Uẩn đi rồi, cảm xúc của Hoa Liên vẫn không tốt, ở trong Khổng Gia trại cũng chỉ có Khổng Uyên lúc nào rảnh rỗi thì đến tìm nàng. Có điều dạo này Khổng Uyên hình như muốn đi tìm Tiểu Phượng Vũ, chắc cũng sẽ phải rời đi một thời gian.

Nếu không phải Ân Mạc lại cảnh cáo nàng lần nữa, trong thời thế này, cho dù là thành Nam Khê sơn cũng không phải là chốn yên ổn thì nàng đã sớm chạy qua bên kia rồi. Cho dù Quân Hầu có ngày ngày kề cận bên Tiểu Chỉ thì ít ra cũng có người nói chuyện phiếm với nàng.

Trước khi đi, Khổng Uyên đặc biệt chạy tới tìm Hoa Liên, mặt đầy vẻ thần bí.

“Ngươi lại lấy thứ gì không để cho người khác thấy được hả?” Cái tên Khổng Uyên này, ngay cả kho giấu bảo vật của cha hắn cũng dám xông vào, mặc dù là trộm mấy thứ bảo bối bên trong ra cũng chỉ là để mở mang tầm mắt, nhưng mà kỹ thuật chôm đồ của hắn thực sự quá kém, mười lần thì có chín lần bị bắt. Hơn nữa lần nào cũng ầm ĩ hết cả lên, Hoa Liên thực sự có chút đồng cảm với Khổng Tước Hoàng, sinh ra được đứa con trai như vậy, vui không được, hận cũng chẳng xong.

Sau này Khổng Uyên cũng thông minh hơn, chôm được thứ gì là chạy ngay đến chỗ Hoa Liên, chờ chơi đã rồi thì quăng ra ngoài, lúc nào cũng có người nhặt lại mang về.

“Lần này là đồ cất giữ cá nhân của ta, cho ngươi mượn chơi mấy ngày, chờ ta về nhớ trả lại cho ta đó.” Khổng Uyên có chút không nỡ lôi từ trong nhẫn chứa đồ ra một cái chậu.

Cái chậu này rất bình thường, chỉ là hình dáng có hơi khổng lồ một tí, to chừng bằng cái cối xay, không biết là mặt ai mà to như vậy, cần dùng đến loại chậu rửa mặt cỡ lớn thế này.

Khổng Uyên cẩn thận đặt cái chậu lên trên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve thành chậu, ánh mắt hắn nhìn cái chậu khiến cho Hoa Liên thấy một cơn ớn lạnh.

“Đây là Cách Thế kính.”

“Cái gì?’ Hoa Liên vụt một tiếng đứng dậy, Cách Thế kính không phải là đồ ở Địa Phủ sao? Làm sao lại rơi vào tay Khổng Uyên được, hơn nữa hình dạng lại khó coi như vậy.

“Hàng nhái.”

“Thì ra là hàng nhái.” Hoa Liên bĩu môi.

Thấy Hoa Liên xem thường, Khổng Uyên hừ một tiếng, “Đây không phải hàng nhái bình thường đâu nhớ, thứ này chính là do ông cụ của ông cụ của ông cụ nhà ta, cũng chính là cụ cố tổ của ta làm ra sau khi vượt qua đạo thiên kiếp thứ tám đấy.”

“Được rồi, đừng có giảng về lịch sử vinh quang của nhà các ngươi nữa, nói xem vật này dùng thế nào?” Nàng cũng chỉ là mặt ngoài thì có vẻ không để ý thôi, trên thực tế thì vẫn cảm thấy rất hứng thú với vật này.

Cách Thế kính là thần khí của Địa Phủ, có thể tìm được kiếp trước kiếp này, dĩ nhiên, kiếp trước kiếp này, không phải là thứ quỷ hồn bình thường có thể thấy được. Dĩ nhiên, chức năng quan trọng nhất của tấm gương này là nối liền tam giới lục đạo, tựa như một cánh cửa không gian vậy.

Trên thế giới này, giữa tam giới lục đạo có rất nhiều vách tường ngăn cách cường đại, muốn trực tiếp xuyên qua là rất khó, Cách Thế kính của địa phủ có thể coi là lối đi liên thông nhanh và tiện nhất.

Cái chậu rửa mặt này, nhìn kiểu gì cũng không giống như có chức năng đó. Trên thực tế, tra được kiếp trước kiếp này cũng không có khả năng lớn, hơn nữa, cho dù có thể, yêu lực tiêu hao người bình thường khó mà chịu đựng nổi.

“Lúc ông cụ nhà ta phi thăng có nói cho ta biết, vật này có thể thấy được tất cả những chuyện đã xảy ra trong kiếp này, bao gồm cả chuyện lúc trí tuệ của chúng ta còn chưa mở mang, có điều khẳng định là ngươi không xài được rồi.”

“Nói thừa!” Hoa Liên trừng mắt khinh bỉ, nhưng mà có thể thấy được quá khứ, mặc dù chỉ có kiếp này thôi cũng đã là bảo bối khiến người ta thèm khát rồi.

“Nhưng có một chức năng khác ngươi có thể dùng được đấy, đổ đầy nước vào bên trong, sau đó ném vật bên người của người ngươi muốn thấy vào trong thì lúc nào chỗ nào ngươi cũng có thể nhìn thấy đối phương được. Lát ta đi rồi, ngươi có thể thử một chút, ngàn vạn lần chớ có khách khí.” Nói xong, Khổng Uyên mặt đầy vẻ mập mờ nháy mắt mấy cái với Hoa Liên.

Hoa Liên muốn gặp ai, trong lòng hai người đều rõ ràng. Lời của Khổng Uyên khiến cho mặt nàng hơi nóng lên, có điều đối với sự trêu chọc của Khổng Uyên nàng cũng chỉ coi như không nghe thấy, không hề khách khí nhận lấy cái chậu rửa mặt, sau đó phất tay với hắn, “Được rồi, đồ đã mang đến rồi, ngươi mau đi đi.”

“Này, ngươi phũ phàng quá đấy.” Bị Hoa Liên đẩy thẳng đến cửa, ra khỏi phòng, Khổng Uyên còn chưa định từ bỏ ý đồ, “Không bằng ngươi thử trước đi.”

“Hừ, chờ ngươi đi rồi ta lập tức thử.”

“Đừng ngại mà, chúng ta đã thân như vậy rồi.”

Đáp lại Khổng Uyên chính là tiếng cửa bị đóng sầm một cái, được rồi, da mặt của con gái lúc nào cũng mỏng, hắn nên thông cảm.

Sau khi Khổng Uyên đi rồi, Hoa Liên ngồi trên ghế, nhìn cái chậu trước mặt kia, do dự một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không thử ngay.

Vốn định làm những việc khác để cho tâm trạng mình được bình tĩnh hơn một chút, nhưng lúc sang gian bên cạnh luyện đan, một lò đan dược Huyền cấp Thượng phẩm mà cũng bị nàng luyện hỏng, nhìn vụn thuốc đầy đất, Hoa Liên đột nhiên cảm thấy vô cùng ảo não.

Chẳng phải chỉ là gặp một lần thôi sao, hắn cũng đâu phải là người không thể gặp, mình rốt cuộc đang căng thẳng xoắn xuýt cái gì chứ.

Nhưng chờ đến khi nàng đứng trước cái chậu đã đổ đầy nước, bàn tay nắm chặt chuỗi Phật châu dường như có chút mất kiểm soát mà phát run. Nhìn chằm chằm tay mình một lúc lâu, Hoa Liên lẩm bẩm, “Nhất định là ảo giác.” Nàng làm sao có thể phát run được, nhất định là hoa mắt.

Vừa nói, Hoa Liên vừa buông tay, nhìn chuỗi Phật châu kia rơi vào trong nước. Trong khoảnh khắc Phật châu tiếp xúc với mặt nước, nước trong chậu đột nhiên tự động dâng lên, từ từ ngưng tụ thành một hình người ngay trước mắt nàng.

“Ân Mạc…” Khi một Ân Mạc to chừng bàn tay xuất hiện trong chậu nước, Hoa Liên còn tưởng là mình hoa mắt. Không hổ là thần khí nhái do Yêu tu tám kiếp luyện chế ra, mặc dù cấp độ không cao, nhưng hiệu quả thì thực sự không chỉ tuyệt vời ở mức bình thường.

Nàng còn tưởng nhiều lắm là có thể thấy được bóng dáng của Ân Mạc trong nước mà thôi, kết quả lại dùng nước để ngưng tụ ra hẳn một hóa thân.

Ân Mạc khoanh chân ngồi trên mặt nước, cúi đầu nhìn hóa thân của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Liên, trong mắt mang theo ý cười, “Nhớ ta rồi?”

“Còn lâu ấy!” Sau khi phản bác, nàng mới thấy phản ứng của mình hình như hơi kịch liệt, ho khan hai tiếng, ánh mắt có chút hốt hoảng, “Chỉ là muốn thử xem hiệu quả của vật này thế nào.”

“Xem ra hiệu quả không tệ, cho ra một hòa thượng anh tuấn như ta, cũng coi như là một sự kinh hỉ đúng không.” Ân Mạc cười nói, hắn vốn định khống chế phân thân này bước ra khỏi chậu nước, kết quả tay vừa mới nhấc ra ngoài đã không thể ngưng kết được nữa, xem ra phạm vi hoạt động của hắn chỉ có thể ở trên mặt nước.

“Huênh hoang.” Hoa Liên hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, nàng xấu xa nhìn chằm chằm Ân Mạc một lúc lâu, trên mặt hiện lên một nụ cười tà ác.

“Nàng định làm gì thế?” Nhìn ngón tay Hoa Liên càng ngày càng tới gần, Ân Mạc cảnh giác lui về phía sau.

Hoa Liên chẳng nói gì, chỉ có nụ cười trên mặt lại càng thêm tà ác, nàng vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng chọc lên ngực Ân Mạc một cái, hắn lập tức bị đẩy ngã xuống đất, sau đó Hoa Liên buông ra, Ân Mạc đứng lên, rồi nàng lại lặp lại động tác đẩy ngã lúc nãy.

“Chơi vui lắm hả?” Cuối cùng, Ân Mạc dứt khoát nằm trên mặt nước, chẳng buồn ngồi dậy nữa, mặc cho Hoa Liên chọc chọc tay hắn, túm túm tóc hắn.

“Bình thường thôi.” Hoa Liên cười hệt như là một con mèo ăn vụng được cá.

_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.