Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu Yến

Anh biết rất nhiều thứ, mặc dù Hoa Liên cũng chẳng hiểu, nàng ta nói với mình những chuyện bí mật của Tiên giới kia đến cùng là có ý gì, có điều, nàng vẫn không đuổi vị khách duy nhất này ra khỏi cửa.

Có người ở cùng, ít nhất cũng không nhàm chán như trước. Dù biết rõ Anh là người rất nguy hiểm, một người không cẩn thận, sẽ khiến cho nàng vạn kiếp bất phục.

Chuyện Anh ở lại Bách Hoa Viên khó mà giấu nổi người khác, nhưng chưa từng có kẻ nào đến can thiệp, nàng ta ở lại cũng rất yên tâm thoải mái.

Hôm nay, Hoa Liên vừa mới bước ra từ Bách Hoa Viên đã thấy một đống tiên nhân tụ tập ở chỗ mình, vây lấy Anh ở giữa. Người cầm đầu mặc một thân chiến giáp màu bạc, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo.

Trả thù?

Hoa Liên đứng đằng xa bất động, cũng không có ý bước lên.

“Anh đại nhân, ngài ở đây khiến cho chúng ta rất khó xử.”

“Ồ, thì ra giờ ngươi mới biết ta đang gây khó dễ cho các ngươi à.” Anh lười biếng ngồi trên chiếc võng dành riêng cho Hoa Liên, bàn chân nho nhỏ còn đung đa đung đưa.

“Anh đại nhân, xin ngài hãy chú ý đến thân phận của mình.”

“Ta đương nhiên là chú ý, ta vẫn luôn rất chú ý đến thân phận của mình.” Anh cười khẽ, khóe mắt quét qua Hoa Liên, cũng không có phản ứng gì.

“Xin ngài theo bọn ta về.” Giọng nói của người nọ vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.

Xem ra, địa vị của họ chắc là thấp hơn Anh, có điều giọng điệu khi nói chuyện lại khiến cho người ta vô cùng khó hiểu. Đoán chừng thân phận của Anh ở Tiên giới có vài phần đặc biệt.

“Ta không thích bị nhốt trong lồng, cũng không thích bị người ta tròng xích vào cổ, ngươi nói nên làm sao bây giờ?”

“Chỉ cần ngài không chạy loạn, đương nhiên sẽ không có ai đối xử với ngài như vậy.”

“Vậy sao… sao ta không tin được chút nào nhỉ.” Anh đứng dậy từ trên vọng, đóa hoa to bằng miệng chén trong tay bị nàng ta vò nát ném xuống đất. “Hoa ở đây nhìn không tệ đúng không, mấy ngàn năm rồi, cuối cùng mới có người có thể nuôi sống hoa ở chỗ này, thực là không dễ dàng.”

Không hiểu tại sao Anh đột nhiên lại chuyển đề tài. Hoa Liên đứng nghe cách đó không xa, trên mặt mang theo một nụ cười. Nàng ta có tâm lợi dụng mình, hay là muốn kết thành đồng minh với mình đây?

“Anh đại nhân có gì xin nói thẳng.”

“Ngươi nói xem, ta mà phá hủy đóa sen kia, Tử Vi có đi liều mạng với Thanh Lam không?”

Anh vừa dứt lời, sắc mặt của đám tiên nhân vây quanh nàng ta chợt biến đổi, bọn họ đã sống ở tiên giới đủ lâu, lâu đến mức biết được rất nhiều bí mật. Ai cũng biết, Tử Vi Tiên Đế bình thường coi như hiền hòa, có điều hễ chuyện liên quan đến đóa sen kia thì tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

Chọc giận Tử Vi Tiên Đế, tuyệt không phải là một hành động sáng suốt.

Người khác có lẽ không dám dùng đóa sen kia uy hiếp Tử Vi Tiên Đế, nhưng người trước mặt này, nàng ta dám, thậm chí cho dù có động vào, cũng tuyệt đối chẳng có ai dám làm gì nàng, hoặc nói đúng hơn là không thể làm gì nàng.

“Đại nhân, nếu ngài làm vậy, tiên nhân trông giữ Bách Hoa Viên này sẽ phải đền mạng vì hành vi của ngài, thậm chí là cả thần hồn.” Người cầm đầu coi như cũng phản ứng nhanh nhẹn, hắn đã biết Anh một thời gian dài, đương nhiên hiểu rõ cá tính của nàng.

Nàng rất ghét người trên Tiên giới, chưa bao giờ gần gũi với bọn họ, thậm chí ngay cả chạm vào cũng không cho phép, nàng ở lại chỗ của Hoa Liên, đương nhiên tình cảm với Hoa Liên rất không bình thường.

Nhược điểm của nàng rất dễ nắm bắt, cũng vì thế nên bọn họ mới có thể giữ nàng lại Tiên giới từng ấy năm.

“Vậy sao, vậy thì thực đáng tiếc, nếu ngươi cứ nhất định muốn làm vậy, ta cũng chẳng thể ngăn cản ngươi. Đó, nàng đứng kia kìa, mau rút tiên cốt của nàng ra, phá hủy thần hồn của nàng ta đi, ta đứng đây xem.” Thái độ của Anh không hề có chút căng thẳng, thậm chí còn chỉ Hoa Liên cho bọn họ, vẻ mặt không thể chờ đợi.

Nghe Anh nói vậy, Hoa Liên chỉ mỉm cười, cũng chẳng tức giận. Ánh mắt đối diện với tầm mắt của người nọ, nhìn ra được, hắn xác thực đã động sát tâm với nàng, muốn thử xem nếu giết mình, Anh sẽ thực sự không mảy may động lòng hay không sao?

Nàng không nhịn được có chút buồn cười, xem ra thân phận của Anh đích xác là có chút thú vị.

“Nếu Anh đại nhân đã nói vậy, thuộc hạ xin đắc tội.” Nói xong, người nọ phất phất tay, những tiên nhân vốn vây xung quanh Anh đều chuyển qua Hoa Liên.

Bị nhiều người đằng đằng sát khí nhìn như vậy, nếu thực sự là tiên nhân vừa mới lên Tiên giới, e là ngay cả sát ý tỏa ra trên người bọn họ cũng không chịu nổi, có điều với Hoa Liên mà nói, cái gọi là sát ý kia của bọn họ còn chưa đủ nhìn.

“Mấy vị đại nhân, không biết Hoa Liên đã làm sai chuyện gì?” Hoa Liên cười dài hỏi, không có lấy một tia khói lửa.

Mặc dù Hoa Liên rất muốn phân rõ phải trái với bọn họ, hiềm nỗi mấy người này hình như cũng không định phân rõ phải trái, nhìn những binh khí mà họ rút ra, Hoa Liên không nhịn được mà thở dài, mình vô tội dữ dội.

Mắt thấy những tiên nhân kia sẽ động thủ với mình, trong đầu Hoa Liên thoáng qua một suy nghĩ, nàng không chèn ép người khác, không có nghĩa là nàng dễ bị chèn ép. Thời điểm nàng thăng tiên, chuyện tu vi của nàng cao hơn tiên nhân bình thường không có mấy người biết, cho dù biết cũng không tuyên truyền bốn phía, đám tiên nhân này chưa chắc đã là đối thủ của nàng.

Có điều, động vào đám người này đồng nghĩa với việc đắc tội Thanh Lam Tiên Đế, vừa mới tới không lâu đã đắc tội một vị Tiên Đế, đây quả thực là một hành động không thông minh.

Hoa Liên không động đậy, mặc cho mấy luồng ngân quang kia bổ vào người mình, một ánh lửa vụt thoáng qua, tất cả ngân quang đều biến mất, Hoa Liên dường như chẳng có chuyện gì vẫn cười dài nhìn bọn họ.

”Mấy vị đại nhân, nếu không có chuyện gì khác thì xin mời rời khỏi đây, hoa ở đây rất dễ hỏng, nếu mà chết mất vài cây, Chân Vũ Đại Đế trách tội xuống, không biết ai sẽ gánh trách nhiệm đây?”

Người nọ hiển nhiên không ngờ Hoa Liên lại có thể ngăn cản được sự tấn công của mấy tên thuộc hạ, lại nghe nàng mở miệng uy hiếp như vậy mới biết, mình đã xem thường người trước mặt.

Có điều, bảo bọn họ cứ thế mà đi, hiển nhiên là không thể, mọi người thuộc quyền các vị Tiên Đế khác nhau, không ai có thể nhường ai. Hơn nữa với tính khí của Thanh Lam Tiên Đế kia, nếu bọn họ mà về thẳng, e cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp.

Người nọ suy tư trong chốc lát, mới nhìn về phía Hoa Liên, “Chân Vũ Đại Đế sẽ làm thế nào ta không biết, cũng không quan tâm, ta chỉ biết là, ngươi giữ Anh đại nhân lại, Thanh Lam Tiên Đế nhất định sẽ mất hứng, hy vọng ngươi có thể chuẩn bị mà đối mặt với ngài.”

“Vậy xin đa tạ đại nhân đã nhắc nhở, Hoa Liên ghi tạc trong lòng, mời.” Vốn tưởng nói như vậy, Hoa Liên kiểu gì cũng sẽ mở miệng khuyên nhủ Anh, ai ngờ nàng lại hoàn toàn không hợp tác.

Người nọ trợn mắt nhìn Hoa Liên một cái, “Hy vọng ngươi thực sự chuẩn bị sẵn sàng, Anh đại nhân, cáo từ.”

Thấy hắn cuối cùng cũng dẫn người đi, Hoa Liên cười cười, xong, lần này đã triệt để đắc tội với Thanh Lam Tiên Đế rồi, nàng còn chưa vững chân ở Tiên giới mà đã đắc tội với hai trong số năm vị Tiên Đế, đây thực sự là một tin rất hay ho.

Không biết hai vị Hậu Thổ Tiên Đế và Câu Trần Đế còn lại có phải cũng có đức hạnh thế này không, nếu mà giống nhau, nàng cảm thấy mình có thể chuẩn bị mà bị trục xuất ra khỏi Tiên giới được rồi.

“Ngươi đắc tội với Thanh Lam rồi, nàng ta nổi tiếng nhỏ mọn đấy.” Giọng điệu vô can của Anh khiến cho nụ cười trên mặt Hoa Liên trong nháy mắt vặn vẹo.

“Ngươi cho là ta vì cái gì mà phải đắc tội với nàng ta?!”

“Đừng tức giận như vậy mà, nàng ta vốn đã không có ấn tượng tốt với ngươi rồi. Có điều ngươi yên tâm, nàng ta sẽ không quang minh chính đại đối phó với ngươi đâu, tên Chân Vũ kia mặc dù rất đáng ghét nhưng vô cùng bao che khuyết điểm.” Anh đi qua, vỗ vỗ vai Hoa Liên.

“Ta thà để nàng quang minh chính đại đối phó với ta còn hơn.” Nàng chẳng hề bị trò chơi chữ của Anh làm cho lẫn lộn, một Tiên Đế nếu muốn đâm sau lưng nàng một cái, tuyệt đối đủ để khiến nàng ăn đủ.

“Ngươi sẽ sợ nàng ta sao?” Anh cười như không cười nhìn Hoa Liên, trong lời nói có thâm ý khác.

Hoa Liên nhìn nàng ta, “Ta đương nhiên là sợ nàng, nàng là Tiên Đế cao cao tại thượng kia mà.”

“Nghe nói vài ngày nữa Phật giới sẽ phái người đến dự Lăng Tiêu Yến của Tam giới.” Anh cười cười, chuyển đề tài.

Hoa Liên tim giật thót, Ân Mạc nhất định sẽ tới đây đúng không. Giữa bọn họ, còn có rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết.

“Có phải nghĩ đến chuyện gì không hả?” Anh nhìn chằm chằm vào mặt Hoa Liên.

“Ta còn chưa đủ tư cách tham dự Lăng Tiêu Yến kia, ai tới dự cũng chẳng liên quan gì đến ta.” Hoa Liên không để ý đến Anh nữa, đi thẳng vào trong phòng.

“Cái đó thì chưa chắc…” Anh quỷ dị cười một tiếng, không quấn lấy Hoa Liên nói chuyện nữa, tự mình chạy vào trong bụi hoa giày xéo đám hoa cỏ kia.



Đứng ở tầng trời thứ sáu mươi tư, nhìn từng đoàn tiên nhân kim quang lấp loáng đi đi lại lại, Hoa Liên không nhịn được mà thở dài. Nàng đã đoán trúng kết quả, lại không đoán đúng quá trình.

Nàng đích xác là không có tư cách tham dự Lăng Tiêu Yến đó, nhưng lại không thể không tất bật lo liệu cho buổi yến hội chấn động tam giới này, ai bảo nàng chỉ là một tiên nhân bình thường nhỏ bé chứ.

Dù mọi người đều biết Bách Hoa Viên tồn tại là vì chuyện gì, nhưng nàng dùng sao cũng là người trồng hoa, cung cấp hoa cỏ cho yến hội cũng là một trong những công việc của nàng.

Bởi vì trong Bách Hoa Viên chỉ có một mình nàng, chuyện đi tới đi lui vận chuyển hoa cỏ cũng chỉ có mình nàng tự làm. Về phần Anh, nàng ta không chà đạp giày xéo đám hoa cỏ kia nàng đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Mặc dù Lăng Tiêu Yến còn chưa bắt đầu nhưng đã có không ít người lục tục tới, nghe nói ngay cả mấy vị Thánh nhân của Tam giới hàng năm vẫn ẩn cư cũng đến không ít.

Còn ba ngày nữa là đến Lăng Tiêu Yến, công việc của nàng cũng đã hoàn thành tương đối, cuối cùng cũng không phải lãng phí thời gian ở chỗ này nữa. Hoa Liên thở phào nhẹ nhõm, thổi một ngụm tiên khí vào một mảng cỏ Lưu Ly Diễm vừa mới trồng, đám cỏ tiên kia lập tức mọc lên vun vút.

Xa xa nhìn lại, tựa như một biển lửa, rất gây chú ý.

Thứ này là đặc biệt chuẩn bị cho những vị tiên nhân trời sinh thích lửa kia, để trồng được cỏ Lưu Ly Diễm, nàng đã hao tổn không ít thời gian, cũng may là đã thành công.

Chân Vũ Đại Đế đúng là đã coi nàng là vạn năng, cách Lăng Tiêu Yến trước nửa năm đã ném cho nàng ít nhất ngàn hạt giống hoa cỏ, loại nào loại nấy đều dễ hỏng. Nửa năm qua, nàng trên căn bản không có bất cứ thời gian nào để nghỉ ngơi, nếu không phải có Anh ở một bên thỉnh thoảng giúp một tay, sợ rằng đã mắc thêm cái tội thất trách rồi.

Hoa Liên đứng dậy, vừa mới định rời khỏi chỗ này, ai ngờ bỗng có một luồng lam quang lấy tốc độ cực nhanh vọt về phía nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, những tiếng ầm ầm đã vang lên, thảm cỏ nàng vừa mới trồng xong đã hoàn toàn biến mất.

Sau khi lam quang biến mất, một nam tử tuấn tú mặt đầy lúng túng bước ra, trong tay hắn còn cầm một thanh tiên kiếm hình rồng màu xanh thẫm.

Xung quanh tiên kiếm, điện quang màu lam lóe lên. Hoa Liên đại khái cũng rõ ràng, cỏ Lưu Ly Diễm của mình bị hủy diệt thế nào.

Tiên kiếm bên trong có Long hồn, ở Tiên giới cũng rất hiếm gặp, có thể cầm một thứ bảo bối như vậy, thân phận nhất định không bình thường. Cho dù thế nào, ba ngày này, nàng đừng nghĩ đến chuyện thảnh thơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.