Bách Hoa Viên cuối cùng cũng hiếm khi có được một khắc thanh tịnh, lại ít nhiều khiến cho nàng cảm thấy có chút cô quạnh. Đặc biệt là cả ngày cứ nhìn về phía đóa sen đang dần dần nở rộ kia, tâm trạng tốt được mới là lạ.
Sen không rễ giờ đã mọc rễ, đáng tiếc đến giờ Tử Vi Tiên Đế vẫn chưa thấy xuất hiện. Nếu như có thể nhìn thấy cảnh này, hắn chắc sẽ rất vui vẻ.
Hoa Liên đứng bên cạnh hồ, nhìn từng tầng cánh sen tỏa ra sắc tím thẫm, nếu nàng không đếm nhầm, tổng cộng là chín tầng, cũng chính là sen cửu phẩm.
Giờ đám linh hoa dị thảo ven hồ phần lớn đã chết héo hết, càng muốn nở rộ lại càng cần đến tiên linh khí thuần khiết, nếu bông sen này muốn nở hoàn toàn, e là cả vườn hoa này cũng không đủ dùng.
Hoa Liên bị chặn lại bên ngoài hành cung của Tử Vi Tiên Đế, người bên trong nói Tiên Đế vẫn chưa về, nàng lại không nghĩ như vậy, hoặc có lẽ Tiên Đế đại nhân chẳng qua là không muốn gặp nàng mà thôi.
“Tinh quân, ngài đi thong thả.” Đúng vào lúc Hoa Liên vừa mới đi chưa được mấy bước, một lão già bước ra từ bên trong.
Hoa Liên dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn lão, trong ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc. Tiên nhân kia khi đi lướt qua người nàng bỗng dừng bước lại, xoay người mỉm cười với nàng, “Bách Hoa Tiên tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Các hạ là?”
“Tại hạ Thủy Đức Tinh Quân.”
“A, ngưỡng mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-phat/1983786/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.