Nhạc Nhạc thấy từ khi nàng tiến vào đại sảnh tới giờ, mới đầu biết tính cách của Lạc San điêu ngoa kiêu hãnh, vì cái thứ tì khí này thường thấy trong giới quý tộc, nhưng thấy nàng thị phi phân minh, lại thêm thập phần khả ái, lại có phần nhu nhược như thục nữ, hai tính cách trước sau thật là khác biệt rất lớn, nhất thời tiếp thụ không nổi liền cười lớn.
"Ha ha ha" Nhạc Nhạc tiêu sái cười lớn, cộng thêm tướng mạo anh tuấn của hắn, quả thật hấp dẫn không gì tả xiết. Nhược Tuyết vốn đã sớm thần hồn điên đảo rồi, tâm thần Lạc San cũng thất thủ, giận dỗi gắt: "Ngươi, ngươi cười cái gì?"
Khóe miệng của Nhạc Nhạc vẫn ẩn hiện nụ cười, ngây thơ nói: "Lão quỷ sư phó của cô đã hỏi trước chúng tôi rồi! Hai vị tiền bối lấy lễ đãi người, lấy hòa ái làm thân, ôn nhu thiện lương!"
"Đúng, quá đúng!" Hai lão Yếu tử Yếu hoạt gật đầu liên tục, mái tóc trắng trên đầu đung đưa xùm sụp. Hai lão tuy nhất thời không hiểu mục đích của Lạc San là gì, nhưng nghe Nhạc Nhạc nói tốt cho họ như vậy, lại không sai sự thật là bao nhiêu, nên nhất thời hảo cảm đại tăng đối với Nhạc Nhạc.
"Ta không tin, huynh nhất định là lừa ta! Họ nếu có được ưu điểm đó, thì voi có mà biết bay!
Hư, bất quá ta tin huynh là được rồi !". Cặp mắt đen láy nhìn Nhạc Nhạc chằm chằm, giống như tìm mấy nốt rỗ trên mặt hắn, kỳ thật nàng đang có tâm sự trùng trùng, lòng đang run rẩy như thỏ mập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nu-tam-kinh/179975/chuong-04.html