Nhìn Tề Bân đứng dậy đi đón vị kia nhà hắn, Tiêu Thần dời đường nhìn, nghiêm túc nhìn về phía Tần Mộc:“Tần Mộc, vốn tôi không định nói với cậu, nhưng mà thấy cậu còn có vài phần tình cảm với thiếu gia, tôi nói cho cậu biết vì sao thiếu gia lại đối xử như vậy với Nhiêu Thiến. Phân đoạn diễn kia, ngoài nụ cười có bóng dáng của nương nương, ánh mắt Nhiêu Thiến nhìn thiếu gia cũng là từ ái, cho nên ngày đó thiếu gia gọi tôi đến đây, để cho tôi đi điều tra Nhiêu Thiến. Trước khi Nhiêu Thiến tiến vào giới giải trí từng kết hôn một lần, còn có một đứa con, nếu đứa bé kia còn sống có lẽ bằng tuổi thiếu gia, thật ra thiếu gia đã sớm biết Nhiêu Thiến không thật lòng với cậu ấy, sở dĩ cậu ấy làm vậy chỉ là tương kế tựu kế, có lẽ cũng có một chút tư tâm. Tần Mộc, không cần luôn cảm thấy cậu là người đau khổ nhất, cậu hiểu thiếu gia được bao nhiêu? Thiếu gia đến nơi kì quái này hơn hai mươi năm, cậu ấy nhớ cố hương bao nhiêu cậu có biết không? Nếu không phải cậu ấy rất nhớ nương nương, làm sao có thể bởi vì một nụ cười tương tự của Nhiêu Thiến mà để tôi đi điều tra chị ta chứ? Nếu không phải cậu cả ngày chỉ biết suy đoán lung tung, thiếu gia cần gì phải để tôi đi thăm dò? Tần Mộc, tôi không nghi ngờ tấm lòng của cậu đối với thiếu gia, nhưng mà thiếu gia là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ cậu ấy đã được dạy phải đặt tất cả tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502648/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.