Đây là câu chuyện xảy ra ở rất nhiều năm về sau.
Chuyện kể là, lễ thất tịch một năm nữa lại đến.
Sáng sớm, Tần Mộc lần đầu tiên gọi điện thoại qua cho Tiêu Thần, đầu bên kia vang vài hai hồi, đã có người nhận, sau đó chợt nghe được giọng nói vui vẻ của Tiêu Thần:“Tiểu thiếu gia!”
Mặt Tần Mộc lập tức đen một nửa, hắn âm thầm hừ hừ hai tiếng, lúc này mới mở miệng:“Tiểu Thần sao, là tôi.”
“Sao lại là cậu? Tiểu thiếu gia đâu? Có phải tiểu thiếu gia xảy ra chuyện hay không?” Giọng nói đầu bên kia điện thoại lập tức trở nên không khách khí.
Tần Mộc ngắt lời hắn:“Tiểu Dật sao có thể có chuyện gì! Là tôi có việc tìm anh.”
“Sao, chuyện gì?”
Tần Mộc im lặng liếc mắt xem thường, hắn thực sự có chút đồng cảm với Từ Văn Khiêm, thế mà có thể dễ dàng tha thứ Tiêu Thần luôn luôn tâm tâm niệm niệm một người đàn ông khác. Một lát sau, hắn lại cảm thấy mình thế mà còn có thời gian rảnh rỗi đi đồng cảm với người khác! Tiêu Thần tâm tâm niệm niệm chính là Tiêu Dật của hắn! Nghĩ vậy, giọng nói của Tần Mộc cũng không tốt:“Lúc trước Tiểu Dật gọi tôi gởi cho anh ít thứ, bây giờ anh lên mạng, tôi gởi qua cho anh, xem như tặng quà lễ thất tịch cho anh. Nhớ kỹ cũng đừng để cho Từ Văn Khiêm nhìn thấy!”
Tiêu Thần đã giơ tay ra một nửa, lúc nghe được câu cuối cùng của Tần Mộc lại rụt trở về, sau đó quay đầu nhìn Từ Văn Khiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502581/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.