Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tần Mộc đã bị Tần lão gia xách ra ngoài, hắn thậm chí cũng chưa kịp nói với Tiêu Dật một câu, chưa kịp xác định Tiêu Dật còn tức giận hay không đã bị mang ra khỏi tổ trạch.
Vì thế, lúc Tiêu Dật mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo thói quen nghiêng người, nhưng cái gì cũng không có đè trúng, vì thế lại nghiêng người, vẫn không có ai, Tần Thái Nhiên ngồi ở một bên, nhìn đứa nhỏ lăn qua lăn lại trên giường lớn, cuối cùng cũng xoay người ngồi dậy, đôi môi mịn màng hơi hơi chu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút không vui. Tần Thái Nhiên bật cười, đi qua xoa xoa đầu nó, tiện tay vuốt vuốt mái tóc dài tán loạn:“Tiểu Dật, bắt đầu từ hôm nay, con đi theo chú cùng bác cả học một vài thứ, sáng sớm tiểu Mộc được lão gia mang đi ra ngoài, thấy con còn đang ngủ nên không đánh thức con.”
Nghe Tần Thái Nhiên nói như vậy, tâm trạng Tiêu Dật hình như tốt hơn một chút, nó ngẩng đầu lên:“Được.”
Tần Thái Nhiên trông nom nó đánh răng rửa mặt, lại vấn tóc cho nó, nghĩ nghĩ, cuối cùng thay một bộ lễ phục cho nó, tây trang nhỏ màu trắng làm cho đứa nhỏ càng thêm xinh đẹp, ăn điểm tâm xong liền dẫn theo Tiêu Dật đến công ty.
Vì chú ý đặc biệt đến Tiêu Dật, hôm nay Tần Thái Nhiên không có ngồi ở trong văn phòng, mà đem theo Tiêu Dật đi dạo một vòng, buổi sáng là hội nghị thường kỳ ở công ty, chủ yếu là báo tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502565/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.