Màn đêm buông xuống, ngự thư phòng hoàng cung, Đức công công nhìn vị chủ tử vô cùng tôn quý của hắn lần thứ hai ngẩn người nhìn tấu chương, không khỏi âm thầm thở dài trong lòng, mơ hồ có chút bi thương, trong lòng hắn đương nhiên biết vì sao lại như thế, bởi vì hôm nay là sinh thần của tiểu Thái Tử, nếu như tiểu Thái Tử ở đây, trong hoàng cung sẽ vô cùng náo nhiệt.
Đức công công đang nghĩ, lại nhìn thấy Hoàng Thượng đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài điện, hắn lập tức khom người theo sau.
“Dật nhi đã tám tuổi, cũng không biết sống có tốt không.” Hoàng đế chắp tay sau lưng, nhìn trăng non phía chân trời, có chút bi thương cùng phiền muộn.
Đức công công nhìn bóng lưng quý khí lại đơn bạc lộ ra cô tịch, nhịn không được tiến lên từng bước, thấp giọng nói:“Tiểu Thái Tử điện hạ hồng phúc tề thiên, đều có thần minh phù hộ, huống chi bộ dáng ngài ấy tinh xảo, lại thông minh hơn người, nhất định sẽ sống tốt.”
Hoàng đế khẽ thở dài một cái:“Chỉ hy vọng như thế.”
Khóe miệng Đức công công giật giật, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Nhìn bầu trời đêm, hoàng đế không khỏi nhớ tới lời nói của quốc sư: Tiểu Thái Tử điện hạ vẫn chưa bị giết hại, mà là nghe lời thần minh dẫn dắt đến một nơi khác. Mới đầu hắn không tin, nhưng mà, sau khi tìm kiếm ở vách núi cùng vài trăm dặm phụ cận, ám sát cùng với bảo hộ, thi thể tất cả đều tìm được, chỉ không có thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502529/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.