Nhìn Tần Mộc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lôi kéo Tiêu Dật đi vào cổng bệnh viện, nhóm người lớn đi theo phía sau có chút dở khóc dở cười, hai đứa nhỏ này thế mà không sợ đến bệnh viện, hy vọng đợi lát nữa sau khi nhìn thấy thủ đoạn của nha sĩ, đừng bị dọa sợ đến khóc nhè là tốt rồi.
Thật ra bọn nhỏ không sợ đến bệnh viện cũng có thể hiểu được, cơ thể hai đứa nhỏ vẫn luôn rất tốt, chỉ thỉnh thoảng mới bị cảm, mỗi lần đều chỉ uống một chút canh gừng nóng, sau đó uống thuốc Đông y hai ngày, liền khỏe lại. Lo lắng tiểu Thái Tử đến từ cổ đại, thế cho nên nhóm người lớn cũng không dám cho nó uống thuốc tây, sợ thân thể nhỏ bé kia không thích ứng, cho nên đều dùng thuốc Đông y, may mà đứa nhỏ cũng không quá chán ghét, có lẽ khi bé đã có thói quen uống. So sánh hai đứa thì Tần Mộc khổ hơn, nó chưa từng uống thuốc Đông y, nhưng mỗi lần nhìn thấy Tiêu Dật mày cũng không nhíu mặt cũng không nhăn một chút đem kia thuốc đông y đen tuyền đắng như vậy uống xong, nó cũng làm theo nắm mũi kiên trì uống hết. Bạn hỏi vì sao nó cũng muốn uống theo Tiêu Dật? Ai bảo quan hệ của bọn nó tốt như vậy chứ, giống như trẻ sinh đôi kết hợp vậy, trước khi ngủ còn miệng đối miệng hôn ngủ ngon, một đứa bị cảm, đứa kia có thể nào không bị sao?
Vào thang máy đến chỗ nha khoa, hai đứa nhỏ tò mò hết nhìn đông tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502520/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.