“Thần không đi!” Tiêu thần nhíu đôi mày kiếm, khóe môi mím chặt, vẻ mặt tràn đầy cương quyết, còn mơ hồ có chút tổn thương,“Tiểu chủ tử, thần đi rồi, ai chăm sóc người? Hay là người cảm thấy thần chăm sóc không tốt sao?” Hắn nói câu cuối có chút yếu ớt, giống như thật sự rất khó chịu.
Tiêu Dật khẽ trách mắng:“Nghĩ cái gì vậy! Sao ta lại ghét bỏ ngươi!”
Tiêu Thần vô thức rụt cổ, nhưng trên mặt vẫn quật cường như cũ, dường như vẫn kiên trì với suy nghĩ của mình.
Biết tính tình hắn, Tiêu Dật cũng không dữ với hắn nữa, mà nhỏ giọng nói:“Chúng ta mới tới đây, không có quyền không có thế, vết thương trên người ngươi chưa lành, ta tạm thời không thể cho ngươi sự trị liệu tốt nhất, mà Từ gia lại có thể, những chuyện này ta đã hỏi rõ rồi, cho nên ta mới để cho ngươi cùng hắn trở về tiếp tục chữa bệnh, chờ ngươi hoàn toàn khỏi hẳn, lại đến tìm ta.”
Tiêu Thần im lặng chốc lát, bĩu môi:“Nếu cùng hắn đi trở về hắn muốn ta báo ân mười năm thì làm sao bây giờ? Lúc trước không phải đã nói chờ ta già không thể di chuyển mới đi báo ân sao? Tiểu chủ tử người cũng đồng ý.”
Tiêu Dật nâng nâng cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đắc ý:“Bản thái tử dùng phép khích tướng, hắn đã đồng ý rồi, chờ sau khi ngươi khỏi hẳn, sẽ không bắt buộc ngươi trả ơn, đi hay ở là do ngươi quyết định, đến lúc đó ngươi lại đến tìm ta.”
“Tiểu chủ tử thật sự là vừa sáng suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502498/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.