Sách trong thư phòng cũng không nhiều, đều là một ít sách bình thường, chủ yếu là để Tần Mộc xem, mà sách của Mộ Dung Phong, bình thường đều đặt trong phòng ngủ.
Sau khi biết thân phận thật sự của Tiêu Dật, sáng sớm Mộ Dung Phong liền tranh thủ lúc hai đứa nhỏ ngủ mà ra ngoài, mua về một bộ văn phòng tứ bảo (mực, giấy, bút, nghiên),chỉ là dù sao nơi này cũng chỉ là một phim trường mới, nhất thời tìm không được đồ cổ thượng đẳng, chỉ hy vọng đừng bị tiểu Thái Tử ghét bỏ là được rồi.
Chuyện Mộ Dung Phong lo lắng cũng không có xảy ra, Tiêu Dật nhìn giá bút cùng bút lông mới tinh trên bàn, cũng không có để lộ quá nhiều cảm xúc, mà là vươn tay nhỏ bé, cầm lấy một cây trong đó, Tần Mộc sáp qua:“Tiểu Dật, em cũng biết viết chữ bằng bút lông?”
Tiêu Dật thấy mình bị coi thường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn một chút, hơi hơi nâng cằm, lời nói mang theo ngạo khí cùng một chút đắc ý:“Đó là đương nhiên! Bản thái tử hai tuổi có thể cầm bút, chữ viết ra ngay cả hoàng gia gia cũng khoe viết tốt!”
Mắt Tần Mộc lóe sáng:“Tiểu Dật em thật lợi hại!” Tần Mộc cũng luyện chữ bằng bút lông, chẳng qua quá trình đó thật sự là rất tra tấn, hiệu quả thật sự là làm cho người dạy khó có thể mở miệng.
Tiêu Dật hơi có chút đắc ý gật đầu, đưa bút lông trong tay tới trước mặt Tần Mộc:“Này, viết chữ cho bản thái…… Ta coi xem.” Tiêu Dật còn đang đắc ý cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502436/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.