Mặc dù Mộ Dung Phong nói như vậy, nhưng hôm sau cũng không thực sự gọi bọn nhỏ dậy lúc 5 giờ, bây giờ là thời gian trưởng thành của bọn họ, giấc ngủ phải đầy đủ mà an ổn.
Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Mộ Dung Phong nhìn thấy kim đồng hồ chỉ hướng 7 giờ, vì vậy tháo tạp dề, lên lầu kêu bọn nhỏ rời giường. Mở cửa phòng ngủ ra, phát hiện bọn họ đã tỉnh, ngồi ở trên giường mơ mơ màng màng xoa ánh mắt là Tiêu Dật, mà Tần Mộc, đang ngồi dưới thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không có hiểu được là chuyện gì xảy ra. Nhìn tình hình, Mộ Dung Phong âm thầm đoán, không lẽ là Tiêu Dật đá Tần Mộc xuống giường?
Rất nhanh, bạn nhỏ Tần Mộc liền chứng thực suy đoán của quản gia đại nhân, nó ngồi dưới đất, ngẩng mặt hỏi Tiêu Dật:“Tiểu Dật, sao em lại đẩy anh?”
Trân mặt Tiêu Dật có chút mờ mịt:“Bản thái tử đẩy ngươi lúc nào?”
“Vậy sao anh lại ở trên mặt đất?”
“Có thể là tự ngươi lăn xuống.”
Vẻ mặt Tần Mộc dứt khoát:“Không có khả năng! Anh ngủ rất ngoan! Cho tới bây giờ chưa từng rớt xuống giường lần nào!”
Nghe câu đó, quản gia đại nhân yên lặng nhìn trời, hắn còn không nhớ rõ đã ôm đứa nhỏ này từ dưới thảm lên bao nhiêu lần.
Tiêu Dật mím môi, nghiêng đầu:“Vậy không biết, dù sao không phải bản thái tử đẩy xuống.”
Thấy hai đứa nhỏ sẽ vì chút việc nhỏ ấy mà trở mặt, Mộ Dung Phong bình tĩnh đi vào:“Tiểu thiếu gia, thái tử, nên rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502426/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.