Người lấy lại tinh thần đầu tiên là Trân Minh, hắn đứng dậy ra hiệu với người bên cạnh: “Diễn viên đã chọn xong rồi, hôm nay ngừng tại đây, đi xin lỗi với những người còn đang xếp hàng, để mọi người về cả đi.”
Thanh niên cạnh hắn gật gật đầu, xoay người đi sắp xếp mọi việc, nhất thời tất cả mọi người đều bận rộn.
Trần Minh nhìn hai đứa nhỏ đứng ở giữa, cười sâu xa:“Quản gia kiêm bảo mẫu anh không phải nên qua an ủi an ủi sao?”
“Không cần, con nít đánh nhau, người lớn không nên xen vào.” Người nói chuyện tao nhã đẩy kính mắt, một chút cũng không thèm để ý tiểu chủ nhân của mình bị người khác cho một bạt tay trước mặt mọi người.
Trần Minh khép quạt, gật gật đầu:“Không sợ tiểu tổ tông nhà anh chịu thiệt?”
“Từ nhỏ đến lớn tiểu thiếu gia chưa từng chịu thiệt.” Giọng nói vô cùng bình tĩnh, sắc mặt vẫn như trước.
Trần Minh hiểu rõ, ánh mắt nhìn về phía Tần Mộc có chút đồng tình, đứa nhỏ này rốt cuộc bướng bỉnh đến mức nào, thế nhưng để cho quản gia vạn năng thấy nó bị bắt nạt mà còn âm thầm vui vẻ.
Bốn phía ồn ào huyên náo cũng không có ảnh hưởng đến việc hai đứa nhỏ ở giữa nhìn nhau.
Tần Mộc bụm mặt, ánh mắt có chút ủy khuất, từ lúc nó ra khỏi bụng mẹ, chính là bảo bối trong tay các vị trưởng bối Tần gia, dù tùy hứng bướng bỉnh cũng chỉ là bị phạt viết mà thôi, tới giờ chưa bị ai đánh, đừng nói tới việc bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-nhac-quyen-chi-thai-tu-gia-dao/2502372/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.