Mấy hôm nay có lẽ do quá tùy hứng, cũng có thể do vi-rút cảm cúm bên ngoài lây lan, nghe hắt xì hơi một tiếng là biết ngay Diệp Quý An. Một buổi sáng đầu tháng ba, anh tỉnh dậy đã thấy đầu óc lâng lâng, vừa phải họp vừa phải giao công việc cho cấp dưới, cổ họng chưa được nghỉ một phút nào, giờ nghỉ trưa nằm mười năm phút, tắt báo thức tỉnh dậy, anh bỗng nhận ra cổ họng mình bị sưng đau, vừa mở miệng nói chuyện là giọng khàn đến nỗi chính mình cũng nhận không ra.
Buổi chiều uống bốn năm cốc trà cam thảo đại đông quả, tình hình vẫn chưa có chút chuyển biến tốt, cơn đau đầu còn càng lúc càng nghiêm trọng, Diệp Quý An cố gắng mở to mắt nhìn màn hình máy tính, nhắc nhở bản thân chuyên tâm làm việc, đầu vẫn như cái cối không người kéo, không cử động được, hiệu suất làm việc giảm hơn một nửa so với bình thường. May mà lúc ăn tối Lương Tiêu nhận ra sự kỳ lạ của anh, kiên quyết gọi xe về nhà, Diệp Quý An mới không cần chen chúc trên tàu điện nữa.
Về nhà đo nhiệt độ, sốt đến 39,2 độ.
Lương Tiêu ghé sát ánh đèn nhìn chằm chằm cái nhiệt kế, giống như có thù với nó vậy.
“Anh mệt.” Diệp Quý An nói, vẫn chưa đến mức không chịu được mặc kệ tất cả nằm xuống giường, ngồi xổm bên kệ đồ tìm tìm kiếm kiếm. Anh không muốn nửa đêm lại phải đi bệnh viện truyền nước, tốn sức cũng tìm thấy mấy viên tiêu viêm và hạ sốt, vừa vào phòng khách đã thấy nước ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-luong-tieu/1797886/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.