“Tại một buổi Shoegaze, đến biểu diễn có ba ban nhạc, đều là người Anh.” Lương Tiêu giải thích. “Thời gian vào khoảng ngày thứ hai của kỳ nghỉ trung thu, anh đứng ở hàng đầu tiên.”
Diệp Quý An lập tức nhớ lại, những việc thế này anh nhớ như in trong đầu, dù sao cơ hội được rảnh rỗi đi xem biểu diễn cũng không nhiều.
Vả lại có đến hai trong số ba ban nhạc đó anh và Lương Tiêu đều yêu thích.
Buổi biểu diễn hôm đó trong ấn tượng của anh được tổ chức tại một quán bar phía tây Thiên Đàn, anh uống nửa chai Duvel vừa đắng vừa thơm, buổi biểu diễn bắt đầu từ 9 giờ kéo dài cho đến tận nửa đêm, cuối cùng ban nhạc còn biểu diễn thêm hai ba bài tri ân, nửa đêm tàu điện không còn, taxi cũng không gọi được, chỉ còn một lượt xe bus cuối cùng chạy về phía ngoại ô, Diệp Quý An ngồi đến trạm cuối cùng, sau đó đạp xe công cộng theo ứng dụng tìm đường cả đêm, đợi khi anh về đến thành phố vệ tinh đã là rạng sáng.
Cuối cùng bị cảm lạnh hơn nửa tháng, lúc ngồi họp không tránh được hắt hơi cả chảy nước mũi, cực kỳ mất mặt.
“Lúc đó cậu thì sao?” Diệp Quý An đóng lại trong đầu mình chuỗi trải nghiệm khó quên, ngước mắt hỏi, “Cậu khi ấy cũng đứng ở hàng đầu?”
“Ở hàng giữa, cách tiền bối không xa.” Lương Tiêu đẩy má anh ra xa, chỉnh hướng nhìn của anh về phía sân biểu diễn, chứ không phải ngốc ngốc nhìn cậu chằm chằm như thế này, chỉ thấy ban nhạc trên sân khấu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-luong-tieu/1797872/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.