… Không phải chứ?
Diệp Quý An mặt không biến sắc, thu tay lại thành khẩn nói: “Được, anh sẽ chú ý.”
Lương Tiêu bỏ điếu thuốc xuống, mang theo vị bạc hà mát lạnh, gật đầu, “Em cũng về làm việc đây, nghe lời anh không trốn việc nữa.”
Lương Tiêu nói chuyện rất ngoan, dường như vô cùng xem trọng lời Diệp Quý An vừa nói. Diệp Quý An không phải lãnh đạo lớn gì, cũng không thuộc loại công chức thâm niên. Vài năm trở lại đây cực khổ rèn luyện, vừa phải gánh vác trách nhiệm của ban ngành, vừa phải duy trì tinh thần học hỏi của người trẻ tuổi, có lúc cảm thấy điểm khác biệt duy nhất giữa mình và những nhân viên khác chỉ là mình có phòng làm việc riêng. Ở công ty này coi kiếm tiền mới là việc hằng đầu, chủ nghĩa quan liêu ai lớn ai nhỏ đều xếp xó hết, ví dụ như những nhân viên từ nước ngoài trở về có năng lực như Lương Tiêu, đôi khi cũng không thực sự để ai vào mắt.
Thế mà, Lương Tiêu lại giống như đứa trẻ nghe lời đứng bên cạnh anh.
Cân nhắc xong vấn đề công việc rồi trở lại phòng mình, Diệp Quý An hí hửng đến lạ, bắt gặp đồng nghiệp nào cũng gật đầu hỏi han, ngay cả cảm giác bị nắm thóp khi nhắc đến chuyện hình xăm cũng nhạt đi ba phần.
Giờ nghỉ trưa của Diệp Quý An vẫn bận bịu như thường lệ.
Nhân lúc đa số nhân viên đều đang ăn cơm, mình lại chạy đến một tầng khác tìm nhà vệ sinh, quan sát bản thân mặc sơ mi trắng trong gương, quét một lượt bốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-luong-tieu/1797859/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.