Ghép xong xuôi thì ra một đáp án khác. Cũng có khi anh cứ mặc nó tan nát, không thèm lắp ghép lại mà để nó trở về với cát bụi. Những lúc như thế thực mệt mỏi vô cùng.
“Nhóc này ngủ rồi nhỉ.”
Đột nhiên Sakutaro chỉ tay vào đêm tối. Có một bông hoa trắng nhỏ đang khép cánh mơ màng trong bụi đỗ quyên rụng đầy hoa. Là con bướm trắng khi nãy.
“Chắc nó đang mơ nhỉ.”
“Tôi không rõ nữa. Nếu là mộng đẹp thì tốt.”
Sakutaro híp mắt. Trước khuôn mặt nhìn nghiêng dịu dàng đó, bất chợt tâm tình anh cũng dịu đi.
“Tôi cũng muốn thỉnh thoảng được mơ thấy mộng đẹp.”
Tsugumi buột miệng thốt lên lời thật lòng.
“Anh sẽ mơ thấy tôi.”
“Vậy sao?”
“Có lẽ vậy.”
Sakutaro đặt tay mình lên bàn tay Tsugumi đang để trên băng ghế. Cậu gõ nhẹ hai tiếng lên mặt gỗ, không nắm lại, chỉ nhẹ nhàng phủ lên trên. Tay của Sakutaro thật to, thật ấm, và anh đột nhiên nghĩ, con người quả nhiên rất cần hơi ấm của đồng loại.
Tuy bây giờ đang đau khổ, nhưng một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy tình yêu mới. Anh cảm thấy biết ơn Sakutaro, vì cậu đã giúp anh nghĩ được những điều mà đến tận hôm qua anh vẫn không hề nghĩ tới.
Trên băng ghế dài trong công viên đã chìm hẳn vào đêm tối, tay hai người vẫn đặt lên nhau.
“Nào, chúng ta cùng chào mừng anh Tsugumi gia nhập Maison Areno!”
Cùng với tiếng hô của Sakutaro, tất cả ly thủy tinh đồng loạt được giơ lên chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-hen-mai-nhe/1913537/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.