Nếu như vậy anh có thể thu hồi sạch sẽ chỗ nhược điểm đã bị phơi bày kia.
“Xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ mình sẽ bị ghét nếu cứ than thở mãi.”
“À, cái đó thì , hẳn là vậy.”
Sakutaro gật đầu.
“Chẳng thấy ai vui khi phải nghe một người lạ than vắn thở dài cả. Tuy tôi với anh Tsugumi chỉ vừa mới quen biết, nhưng tôi muốn hiểu anh hơn nữa, vậy nên nếu muốn than thở hay phàn nàn gì thì anh cứ thoải mái. A, lẽ nào tôi khiến anh Tsugumi cảm thấy không thoải mái? Hay là do cách nói của tôi? Tôi biết là mình rất vô duyên mà.”
Sakutaro bỗng trở nên bối rối, khiến Tsugumi phải liên tục lắc đầu phủ định.
“Tôi chỉ ra vẻ mà thôi. Sakutaro đã vô cùng cởi mở, thế mà tôi lại cứ xù lông nhím như vậy, đã là ông chú hơn 30 rồi mà còn…xấu hổ quá.”
Tsugumi vừa dứt lời, vẻ mặt Sakutaro lại trở nên khó tả.
“Sao thế?”
“Tôi thấy từ “ông chú” với anh Tsugumi chẳng liên quan gì đến nhau cả.”
“Không đâu, tôi đã thành ông chú thật rồi mà.”
“A, có lẽ cách hành xử khiêm tốn của anh rất giống mấy ông già chăng?”
Tsugumi bật cười. Mỗi khi nói chuyện với Sakutaro, lòng anh lại thư thái lạ. Sakutaro đã khéo léo nhắn nhủ với anh rằng, những người nghiêm khắc chỉ ra khuyết điểm của mình tuy thật đáng trân trọng, nhưng cho dù là người hiền lành đến mấy, khi bị chỉ trích nghiêm khắc, trái tim vẫn sẽ bị tổn thương.
Trước giờ anh chỉ nghĩ Sakutaro
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-hen-mai-nhe/1913527/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.