Tsugumi bỗng cảm thấy phía sau lưng có người.
“Sakutaro…”
Anh gọi, nhưng không quay đầu lại.
“Cho nên tôi mới thắc mắc, tại sao anh chưa cần quay lại đã biết là tôi?”
Giọng cậu vừa vui mừng, vừa bối rối.
“Tôi đã nói là không có lý do rồi mà.”
Nghe câu trả lời dở khóc dở cười, Sakutaro bước tới ngồi cạnh anh.
“ Anh về muộn nên tôi hơi lo.”
Vừa nói, Sakutaro vừa nhìn hai ly đá bào rỗng.
“Một mình anh ăn hết ư?”
“Ừ. Trà xanh với dâu.”
“Lè lưỡi thử xem”
“Để làm gì?”
“Chắc chắn lưỡi anh có màu kỳ lạ cho xem!”
Tư tưởng giống nhau quá mức làm anh khẽ phì cười.
“ Anh Tsugumi, tôi xin lỗi.”
Đột nhiên sakutaro nói lời xin lỗi.
“Hừm?”
Bị hỏi ngược lại, Sakutaro liền lúng túng không biết phải nói sao.
“Lúc ở bệnh viện tôi tắt điện thoại, về đến nhà mới nhận được lời nhắn của anh.”
Tsugumi đây, vụ thăm bệnh thế nào?
“Không lẽ, hôm nay chúng ta có hẹn?”
Cậu hỏi nghiêm túc, khiến Tsugumi nhớ lại cảm giác khó chịu kia. Rõ ràng đó là chuyện cậu đã hứa mà, nghe xong lời nhắn vẫn không nhớ ra là sao? Anh chợt nhớ đến những lời ông Areno nói ban chiều.
“Thằng nhóc này trông vững vàng thế thôi, chứ đôi khi cũng ngớ ngẩn lắm. Đầu óc lại còn hay quên quên nhớ nhớ, nên nếu nó có làm gì không đúng thì cậu cứ mắng nó cho ông, không cần kiêng dè gì cả.”
“Sakutaro là đứa trẻ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-hen-mai-nhe/1913503/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.