Bản thân Tsugumi cũng đoán cậu ra khoảng chừng ấy, anh cúi đầu mỉm cười, lòng thầm nghĩ, độ tuổi này thật đẹp, bao nhiêu thiếu sót về vốn sống đều hiện lên hết mặt. Thế nhưng bản thân anh suốt bao năm vẫn mang khuôn mặt này, nên thời học sinh luôn bị nói là vô cùng chín chắn. Cứ nghĩ đến việc bản thân sau ngần ấy năm không hề trưởng thành lên chút nào, anh lại cảm thấy rất xấu hổ.
“Trông thầy Ito vẫn trẻ trung lắm mà.”
Tsugumi sửng sốt.
“Thầy là sao cơ?”
“Chẳng phải mọi người vẫn gọi anh là “thầy” ư ?”
(Nhà văn bên Nhật thường được người khác kính trọng gọi là “thầy”)
“Không, không có đâu.”
Tsugumi rất ít khi nhận phỏng vấn nên hầu như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tuổi tác lẫn mặt mũi đều không để lộ, đi bộ trên phố cũng chỉ là một người bình thường nên chưa bao giờ anh được người hâm mộ gọi bằng “thầy”. Cũng chẳng có biên tập nào ở nhà xuất bản chịu gọi một tác giả không bán được sách là “thầy” đâu.
“Cậu cứ xưng hô bình thường thôi. Dù sao tôi mới là người đang cần được giúp đỡ.”
“Vậy tôi gọi anh là Tsugumi nhé?”
Tsugumi chớp mắt. Anh còn tưởng sẽ được gọi bằng họ cơ.
“Xin lỗi anh. Bình thường phải gọi anh là Endo nhỉ?”
“Không sao, cậu Areno thấy thuận tiện là được.”
“Vậy gọi anh là Tsugumi cũng được phải không ? Vì tôi vô cùng ấn tượng với bút danh của anh nên…”
“Ồ ra thế”
“Ngại quá, xin lỗi anh.”
Bộ dáng vừa xin lỗi nhưng không nén nổi vui mừng của cậu khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngon-hen-mai-nhe/118734/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.