1 phần anh lạnh lùng là do cô ấy và do..gia đình.
Ba mẹ anh cứ đi công tác suốt bỏ anh ở nhà, giờ anh cũng đang ở nhà. Ko dc ba mẹ ở bên anh rất rất là buồn, những cuộc điện thoại giữa anh và gia đình thưa dần, anh ko gọi thì ba mẹ anh cũng ko gọi, khoảng cách xa quá, cô đơn quá.
-”Bảo bối ngoan, khi nào mẹ về mẹ sẽ mua quà cho bảo bối, thôi mẹ có việc rồi, bảo bối nhớ ngoan nhá”
-”Con khỏe chứ? Ba rất nhớ con đấy con trai, ráng sống tốt con nhé. Khi nào ba về ba sẽ có bất ngờ cho con, pái pai con ba cúp máy đây”
Anh chả thích ba mẹ gọi lại và nói thế. Anh nghe riết cũng mòn tai rồi. Nên thôi ko gọi nữa, ở 1mik còn hơn
Cô ấy và anh quen nhau hồi lớp 9 và sau khi chia tay thì 1 tuần sau ba mẹ anh cũng đi công tác xa, nghe nói mẹ anh thì công tác ở Ý và ba anh công tác ở Canada.
- Quản gia
- Dạ cậu?
- Dọn rồi chưa?
- Dạ rồi
- Ừm. Tôi kêu ông tìm tung tích cô ta, bây giờ sao rồi?
- Chưa có kết quả cậu ạ
- Zậy thôi, nếu tìm ra nhớ nói tôi biết sẽ thưởng gấp đôi
- Dạ..tôi ra ngoài thưa cậu
Quản gia đi ra khỏi phòng anh, quản gia và những người làm trong nhà có vẻ quá quen cậu chủ ở nhà rồi. Lý do vì sao cậu ấy như zậy, nói chung ai cũng thông cảm cho anh
_____~~~~~
Cô chơi game say mê tới ngủ quên luôn.
Bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-ngoan-nha-be-ngoc/45870/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.