Đã có nghi ngờ, phải giải quyết.
Hứa Tịch Nghiên lấy tư cách chủ phòng triển lãm nhắn đến số của Lục Viễn Mặc trên danh thiếp, hẹn anh ta buổi chiều gặp mặt tại quán cà phê. Không lâu sau, anh ta hồi âm lại đồng ý.
Tôi sẽ tới đúng giờ.
Hứa Tịch Nghiên nhìn dòng tin nhắn gửi tới kia, ngẫm nghĩ, ngón tay lướt nhanh trên màn hình cảm ứng, tôi mặc áo khoác màu vàng nhạt, cầm túi xách màu đen.
Lần này đợi rất lâu cũng không có hồi âm.
Hứa Tịch Nghiên hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, dù sao cũng là cô chủ động hẹn gặp mặt.
Vì thế, Hứa Tịch Nghiên ra khỏi nhà trước nửa giờ, để tránh lúc cô đến muộn mà không nhận ra anh ta.
Trong quán cà phê.
Vắng vẻ lác đác có vài người ngồi, những người còn lại đứng đều là phục vụ quán.
Hứa Tịch Nghiên tìm vị trí ở góc khuất người, dựa sát bên cạnh cửa sổ. Đường quốc lộ bên ngoài thông thoáng, xe đi tới lui.
Đợi một lát, có tiếng mở cửa, một người đẩy cửa bước vào.
Một người đàn ông dáng người cao ráo, đẹp trai nhìn quanh quán một vòng, sau đó lập tức đi về phía cô. Anh ta khoác một cái áo gió dài chỉnh tề trông vô cùng giống người mẫu, Hứa Tịch Nghiên chắc chắn đây là Lục Viễn Mặc không thể sai.
Anh ta ngồi xuống đối diện.
Cô cười nhạt chào hỏi, sau đó nói thẳng vào chủ đề chính, "Lục tiên sinh, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Lục Viễn Mặc nhướng mày một cái, đôi mắt dài mảnh thâm thúy nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-my-nhan-ven-duong-cung-goi-la-hoa-anh-tuc/225363/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.