Mỗi một nốt nhạc đều vô cùng lãng mạn, giai điệu tình ý triền miên. Suýt chút nữa cô đã không thể tự kiềm chế mà đắm chìm trong đó.
~~~~~
Thực tế, cô khẽ nhếch miệng lại nói không thành tiếng, nhưng trong đầu đấu tranh tư tưởng không biết bao nhiêu lần.
"Ong ong ong ~"
Hứa Tịch Nghiên lấy di động từ trong túi, là Hứa Úc gọi.
Cô như vớ được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng bắt máy. Cố gắng nói tự nhiên nhất có thể: "Hứa Úc, sao vậy?"
Bên kia như đang lái xe, quả nhiên, "Rất xin lỗi chị! Tôi hiện tại có việc gấp phải đi, lát nữa chị tự bắt xe về nhé."
"Này!" Cô chưa kịp nói chuyện điện thoại đã bị treo.
Tân Không đứng trước mặt nhìn cô tức giận đem điện thoại ném vào túi, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện?"
Hứa Tịch Nghiên xấu hổ mà nói: "Bị người ta thả bồ câu."
Anh thản nhiên cười cười, "Không nghĩ tới Hứa tiểu thư vẫn còn có hẹn."
Tới đây cô phản ứng lại, có phải anh vừa hiểu lầm cái gì, theo bản năng muốn giải thích, nhưng nghĩ đến vấn đề lúc nãy anh hỏi thật xấu hổ, sai lầm liền sai đi.
Anh búng ngón tay trắng nõn thon dài một cái, âm nhạc dừng lại. Ánh sáng từ đèn pha lê nhu hòa ấm áp chiếu lên người, bầu không khí trở nên vi diệu lạ lẫm. Qua vài giây lại truyền đến tiếng đàn, giai điệu du dương quen thuộc vây quanh.
Đột nhiên anh lùi về sau, hơi cúi người, hướng cô vươn tay phải, "Những người nhảy với tôi đều là bạn bè, Hứa tiểu thư có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-my-nhan-ven-duong-cung-goi-la-hoa-anh-tuc/225361/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.