Cô thưởng thức vẻ mặt kinh hãi, miệng khoa trương mở lớn của anh. Đưa tay phải về phía anh, "Hứa Tịch Nghiên, tôi là một họa sĩ, rất vui khi gặp lại anh."
Anh cũng chậm rãi đưa tay phải tới gần tay cô, nhẹ nhàng cầm lấy, "Tân Không, tôi là một ca sĩ kiêm diễn viên, rất ngạc nhiên khi thấy cô."
......
Anh tùy ý mà tựa vào giá vẽ bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, "Đúng vậy, thiếu chút nữa tôi đã nghĩ cô dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt' với tôi đấy."
~~~~~
Hứa Tịch Nghiên ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bồn hoa một lát, liền cảm thấy có một bóng người đổ xuống, ngồi xuống đầu ghế bên kia. Góc áo xẹt qua lay động những cánh hoa Ngu mỹ nhân, thoang thoảng chút hương thơm. Hứa Tịch Nghiên quay qua... nhìn anh, Thượng đế làm chứng, lần này trong nháy mắt cô thật sự nhận ra anh, không đến một giây.
Theo lý thuyết, Hứa Tịch Nghiên chỉ lo lắng trước những người cô không nhận ra, khẩn trương không làm được gì. Nhưng rõ ràng cô nhận ra anh, vì cái gì mà tim lại còn đập nhanh như vậy, ngay cả hai tay cũng không biết đặt đâu cho phải.
"Cô là người vừa rồi phải không?" Anh cư nhiên lại mở lời nói chuyện với cô, không phải minh tinh thường chán ghét người khác đến gần sao?
"Đúng vậy, đúng là tôi có hỏi đường anh, lẽ nào tôi quên nói lời cảm ơn anh? Hay là, biểu cảm của tôi không giống nói lời cảm ơn?" Nói xong, Hứa Tịch Nghiên gần như đã làm hao cạn hô hấp.
Anh khẽ nhếch môi chế nhạo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-my-nhan-ven-duong-cung-goi-la-hoa-anh-tuc/225358/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.