Đã lâu lắm rồi Hạ Linh mới gặp lại cụ già trong giấc mơ. Cụ nhìn nó với ánh mắt lộ vẻ thất vọng và chỉ nói vọn vẹn mấy câu: “Các cháu có đúng một tuần lễ nữa.”
Hạ Linh chưa kịp nói gì thì một màn sương mờ bao phủ, và khung cảnh thay đổi, Hạ Linh nhìn thấy thấp thoáng hình ảnh một con hổ và cô bé thấy người đó...
Người đã cùng nó, Lâm Khánh, Quỳnh Chi và Thái Khôi kề vai sát cánh, cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn, cùng những giây phút sinh tử cận kề. Chưa kể cậu ấy đã không ít lần cứu Hạ Linh thoát khỏi nguy hiểm.
Trái tim cô bé đã biết đập rộn ràng khi nằm trong vòng tay người đó ngay ở trên vách đá hôm nọ. Vậy mà cũng chính tại nơi đấy trái tim cô bé đã bị bóp nghẹt và như bị xé ra trăm mảnh khi biết rằng nó và các bạn đã bị chính cậu phản bội.
Đúng là trên đời này, thứ mong manh nhất chính là niềm tin. Hạ Linh đã rất mong gặp lại Lâm Hạo, nhưng không phải như thế này.
Cô bé đang thấy Lâm Hạo trong giấc mơ. Cậu ấy đứng cạnh một người đàn ông, Hạ Linh đã từng gặp ông ta - Chính là ông nội của Lâm Hạo. Họ đang đứng trước một cổng chào, trên đó có ba chữ Trung Quốc.
Hạ Linh cố gắng ghi nhớ thật kỹ ba chữ đó.
Quả thực thì trí nhớ của cô bé thuộc loại đặc biệt nên ngay khi tỉnh dậy nó đã tra cứu được ngay chỗ Lâm Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-long/3096671/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.