Hạ Linh bỗng đứng dậy chộp lấy cổ tay Việt Trung và ngó chằm chằm vào vết Sẹo. Cô bé chợt ôm chầm lấy anh chàng khiến Việt Trung hốt hoảng đẩy cô bé ra, Việt Trung gắt lên: “Cậu bị điên hả?”
Hạ Linh rưng rưng nói trong nước mắt: “Là cậu đúng không? Tôi biết là cậu mà. Hôm giải cứu An Thy, cậu đã che chắn cho bọn tớ nên đã bị bỏng ở cổ tay. Tôi đã nhiều lần nhìn thấy vết Sẹo này. Tôi dám chắc cậu chính là LÂM HẠO!”
Việt Trung nhìn sững Hạ Linh. Bỗng nhiên anh chàng lao đầu chạy vụt đi.
Hạ Linh cũng vội vã đuổi theo. Bình thường môn chạy là môn yếu nhất trong các môn học của cô bé nhưng không hiểu sao lúc này có một động lực rất lớn khiến nó chạy như bay bám gần sát nút Việt Trung.
Việt Trung chạy lên ngọn đồi cạnh đó và dừng lại trước một ngôi mộ.
Ngọn đồi tràn ngập hoa xuyến chi. Hoàng hôn dần buông xuống, ánh hoàng hôn khiến những bông hoa dường như chuyển màu tím nhạt. Gió chiều thổi nhè nhẹ, những cánh hoa rung rinh gợi một cảm giác buồn man mác.
Việt Trung lặng lẽ đứng yên bên cạnh ngôi mộ.
Hạ Linh bước đến, cô bé nhìn thấy có mấy chữ Trung Quốc khắc trên bia. Nó cất giọng rất nhỏ: “Mộ của ông nội đúng không?”
Việt Trung đáp: “Chỉ là mộ gió thôi, ông tôi được cảnh sát chôn cất ở Vân Nam. Tôi chưa thể mang ông về đây nên lập mộ gió để hương khói.”
Anh chàng ngồi xuống trên cỏ, Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-long/3096646/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.