“Chỉ có mỗi cách đó thôi sao?” Quỳnh Chi run run giọng.
Lâm Hạo chỉ cái bảng tên cầu nặng nề đáp: “Trên đó ghi như vậy!”
Cả bọn lại nhìn nhau, ánh mắt đứa nào cũng lộ rõ sự lo âu sợ hãi. Đối với chúng bây giờ không còn đường quay lại, nhưng để hi sinh một người là điều không ai muốn nghĩ tới.
Thời gian cứ thế trôi đi, năm đứa gặm nhấm nỗi đau thể xác lẫn tinh thần một cách lặng lẽ. Chợt Hạ Linh đứng bật dậy, cô bé lao tới phía con sông rồi hét lên: “Tất cả là lỗi của tớ, tớ đã khiến mọi việc trở nên như vậy, các cậu hãy kết thúc mọi chuyện giúp tớ, hãy cứu lấy em trai tớ!”
Ngay khi Hạ Linh định nhảy ùm xuống thì Lâm Hạo kịp lao đến, một tay ôm lấy cô bé, một tay kịp nắm lấy thành cầu. Cả hai đứa treo lủng lẳng ngay phía trên mặt nước đang sủi bọt đầy ghê rợn.
Lâm Hạo gắt lên với Hạ Linh đầy giận dữ: “Cậu bị điên à! Chỉ có cậu mới kết thúc được mọi chuyện, cậu tưởng chết là xong à?”
Hạ Linh chỉ còn biết úp mặt vào ngực Lâm Hạo khóc nức nở.
Sau khi hoàn hồn ba đứa kia lấy dây thừng trong ba lô ra và nhanh chóng kéo được Hạ Linh và Lâm Hạo vào bờ. Quỳnh Chi khóc thút thít: “Chỉ còn rất ít thời gian để cứu bọn trẻ. Không biết còn những cạm bẫy nào phía trước nữa. Tớ nghĩ tớ là đứa kém cỏi nhất trong chúng ta, tớ...”
Quỳnh Chi chưa nói hết Thái Khôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-long/3096638/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.