Cảm nhận sự nguy hiểm nhưng Hạ Linh không kịp phản ứng, Lâm Hạo thì đang bị con rồng che khuất tầm nhìn. Quỳnh Chi vội nhảy lên chắn ngang đường đi của tia sáng và rồi...cô bé rơi bịch xuống đất với đôi mắt trắng dã. Tay chân xụi lơ như thể chỉ còn là cái xác không hồn.
KHÔNG!!!
Hạ Linh gào lên, trời đất sụp đổ khi cô bé nhìn thấy Quỳnh Chi nằm đấy như thể không còn sự sống.
Lâm Hạo vội hét lớn: “TẬP TRUNG! ĐỪNG BỎ CUỘC!!!”
Giọng nói của Lâm Hạo kéo cô bé quay về thực tại. Chỉ cách một chút xíu nữa thôi là cô bé chạm đến Tam long bảo. Giờ phút này phải gạt bỏ mọi nỗi đau để hoàn thành sứ mệnh. Mặc nước mắt lăn như mưa, mặc trái tim tan nát vì những người bạn lần lượt rời bỏ cô bé ra đi. Hạ Linh rướn người cố vươn tay về phía Tam long bảo. Ngay lúc đó, dường như con rồng cảm nhận được điều gì đó. Bỗng dưng nó không điên cuồng phun lửa nữa mà đứng khựng lại và lúc lắc đầu như thể muốn hất Hạ Linh rơi xuống.
Hạ Linh cố sống chết vẫn bám chặt vảy rồng không rời. Cảm giác vảy rồng đâm vào tay chân đau thấu xương nhưng cô bé vẫn không nao núng. Nỗi đau thể xác làm sao so được với nỗi đau tinh thần cô bé phải chịu đựng. Nó đã tạo thành nguồn sức mạnh to lớn giúp Hạ Linh vẫn bám trụ được. Cô bé dùng hết sức nhảy lên, một tay đã nắm được vào sừng của con rồng, tay kia cố vươn ra để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-long/3096632/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.