Chỉ với điểm này đã làm cho An Diệc Kỳ triệt để thấy được sự cường đại của Mặc Hi, một Mặc Hi không hề thu liễm, một Mặc Hi cao cao tại thượng chỉ có thể ngước nhìn. Cho dù như vậy thì trong lòng hắn cũng không hề có một tia ganh tỵ, chỉ có một chút không cam lòng.
Đau nhức trên thân thể đã dần tiêu tán, giống như đã không còn cảm giác, nếu có chăng chỉ là trong lòng vẫn vô cùng đau đớn, khiến cho An Diệc Kỳ thậm chí muốn hít thở không thông. Ánh mắt dần dần có chút vô lực, rời rạc.
Mặc Hi cũng chú ý đến điểm này, ánh mắt mang theo tình cảm mãnh liệt như vậy làm thế nào mà cô lại không thể chú ý cho được, ánh mắt trống rỗng kia khiến cho tâm tình của cô có chút rối loạn. An Diệc Kỳ sáng sủa, dù là có chút không hiểu chuyện nhưng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ được bảo vệ tương đối tốt. Ánh mắt của hắn khi nhìn cô đều luôn toả sáng như vậy, bên ngoài lại luôn hết lòng khiến cho cô vui vẻ.
Trong mắt cô, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ cho dù thật ra hắn đã là một thiếu niên.
Giờ phát này, hắn mới chính thức cho cô cảm nhận được tình cảm của hắn đối với cô mãnh liệt như thế nào, ánh mắt trống rỗng kia gần như vô hồn.
“Huyễn kiếm giai diệt!” Một tiếng quát khẽ từ trong miệng vang lên, Mặc Hi công kích người cuối cùng, vô số thanh kiếm sắc bén lơ lửng chứa đầy lôi điện màu tím, tản ra khí tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-loi/1256228/quyen-3-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.