Edit: MidoriBeta: SakuraAn Dĩ Mẫn nuốt lời nói vừa rồi xuống bụng, nghe câu ông già kia, lạikhông có tức giận, đã rất lâu không nghe thấy tiếng xưng hô này rồi, còn thật là có chút nhớ nhung cảm thấy ấm áp.
Chỉ là, bé cưng là cái gì! ?
“Cái gì bé cưng?”
An Diệc Kì trừng mắt, trong miệng có chút lúng túng nói, “Chính là…chính là bé cưng! Là con gái cưng của cha! Em gái của con! Con trở về là vì thấy cô bé đó! Nhanh chóng đưa con đi!”
Sắc mặt An Dĩ Mẫn nhất thời cổ quái lên, trở về là để thấy con gáinhỏ của ông? Con gái nuôi? Vậy cũng chỉ có Mặc Mặc rồi, xem ra cònthật sự là mình tự mình đa tình, chỉ là nhìn dáng vẻ của nhóc con hỗnláo này. . . . .
Lên tiếng hỏi, “Cha… cha muốn quản con sao! Dù sao con cũng muốn đigặp cô bé đó!” hình như An Diệc Kì thẹn quá hóa giận, đối với An Dĩ Mẫnrống lên một tiếng, bên tai đều hồng lên.
Thấy An Dĩ Mẫn vẫn bộ dáng tự tiếu phi tiếu nhìn lấy mình, đôi mắt An Diệc Kì có chút né tránh, trong miệng lại là kêu lên, “Nhanh một chútdẫn con đi a! Không dẫn con đi, con đây mình đi tìm!” Nói xong, liềnxoay người, xem ra thật sự có ý sẽ tự mình đi tìm.
“Có thể, lên đi, cha dẫn con đi.” Tiếng An Dĩ Mẫn nói ra, thấy người An Diệc Kì ngừng một chút, lại không có xoay người, tiếp theo lại làmột câu, “Nhưng bây giờ cô ấy đang làm việc, không phải là tùy tiện cóthể tìm được, con có thể thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-loi/1256180/quyen-2-chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.