Edit: Vân Khinh
Beta: Sakura
“Hả?” Không nghĩ đến Khoát Hải sẽ dùng phương pháp hại người hại mình này, Thiên Tiêu trợn mắt lên, động tác trong tay vẫn không bối rối, hai bàn tay đặt trước ngực: “Hỏa tường!” Một bức tường lửa cao hai mét chắn trước người hắn, đường đường một Dị giả lại để một Võ giả đến gần người là một chuyện không tốt, dù sao so với cường độ thân thể thì Dị năng giả không thể nào bằng với Võ giả!! Cho nên phản ứng của Thiên Tiêu hoàn toàn chính xác.
“Con mẹ nó!! PHÁ cho ta….!! Khoát Hải rống lớn một tiếng, quyền thiết trong tay đánh tới ngọn lửa, Hỏa tường không có lực lượng của Thiên Tiêu chống đỡ làm sao có thể chống nổi một quyền đầu của Khoát Hải,trực tiếp oanh một tiếng mà vỡ tan tành.
Nhưng ngay sau đó, một ngọn lửa khác tấn công đến trước mặt Khoát Hải, trong mắt Khoát Hải chỉ toàn một ánh lửa đỏ.
“A a a!! Con mẹ nó, mày đánh lén!! Mau giúp ông giết nó!! Giết chết nó!!” Khoát Hải không phản ứng kịp, mái tóc vốn là cao thấp không đồng đều giờ lại bị lửa đốt cháy, hai tay phủi phủi, đến khi đầu tóc biến thành tro bụi thì mới dập tắt được lửa.
Mọi người ở trên đài đột nhiên cười to, sau đó là những tiếng cười đùa:
“Ha ha. . . . . . Ta nói Khoát Hải! Bây giờ biến thành đầu trọc rồi, ai bảo anh cứ muốn đấu với Thiên Tiêu.”
“Võ giả cùng Dị năng giả không phải cùng một đẳng cấp là có thể chiến thắng, anh vẫn tỉnh lại đi, ha ha!!”
“Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-loi/1256133/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.