Edit: Vân KhinhBeta: Sakura“Ha ha ha! Thú vị! Thật là thú vị!” Thần đứng dậy, cười to ra tiếng,mắt phượng tràn đầy ý cười nhìn Mặc Hi, anh thật sự rất vui vẻ, từ lầnđâu tiên nhìn thấy Mặc Hi thì anh đã thấy cô rất đặc biệt, chơi rất vui, hơn nữa, ở bên cạnh cô, hình như dị năng có thể hấp thu năng lượngnhanh hơn, mặc dù không rõ vì sao, bởi lẽ anh không cảm giác được trênngười cô có dị năng.
Mà thời gian này tiếp xúc, càng làm cho anh cảm thấy thả lỏng cùngvới vui vẻ, đứa trẻ này thật sự rất thú vị, không giống với những đứatrẻ khác, bộ dạng trưởng thành sớm đó, cô không biết là càng làm chongười khác cảm thấy buồn cười sao, thằng bé? Cô gọi anh là thằng bé? Hơn nữa, những lời cô nói là có ý gì?? Cái gì mà anh xem cô là đứa trẻ, côkhông phải là trẻ con thì ai mới là trẻ con?
Ha ha! Chơi vui thật! Khó trách An Dĩ Mẫn đối xử tốt với cô như vậy, cô có năng lực khiến người khác vui vẻ.
“Nghe cho rõ, sau này phải gọi anh là anh Thần, sau này anh Thần sẽđối xử rất tốt với Mặc Mặc nha.” Cười đủ rồi, Thần chấp nhận lời nói của Mặc Hi, bộ dáng dịu dàng lại có chút lấy lòng, nếu để người khác nhìnthấy nhất định sẽ rất ngạc nhiên, có thể mở rộng tầm mắt, Thần ngàythường mặc dù bộ dạng bất cần đời, nhưng chưa bao giờ thấy anh để ý đếnai như vậy bao giờ, khí chất tà khí lại mang theo một chút khinh thường, như miệt thị thế giới này, dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngu-loi/1256131/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.